Ban đầu tôi cũng hay nghe người ta nói “Khó như làm vợ hai”, chẳng tin đâu vì nghĩ xã hội hiện đại ly hôn xong là xong. Giờ tôi đã sai. Tôi mới 23, yêu anh, người hơn tôi tròn 20 tuổi, anh đã ly hôn và có hai con trai sống với mẹ. Lúc đầu tôi cũng nghĩ nhiều, rồi tự nhủ chỉ cần yêu nhau thì có gì khó khăn đâu, xã hội giờ ly hôn đầy ra, ly hôn xong coi như độc thân; còn khoảng cách tuổi tác cũng dần quen thôi. Đúng là tình yêu chỉ đẹp khi còn dang dở, lúc yêu thì tốt đẹp lắm, về chung sống với anh 4 tháng mà sao tôi mệt mỏi rã rời. Quá khứ của anh cứ hiện lên trong đầu tôi, nó ám ảnh khiến tôi căng thẳng và hay cáu gắt. Như người ta thì chỉ có vợ cũ đã đủ để suy nghĩ, đằng này anh còn một cô bồ không ra gì trong quá khứ, cho đến tận khi về ở với tôi anh vẫn dõi theo trang cá nhân cô ấy. Cô ấy còn ghen ngược với tôi, muốn phá tôi, chửi tôi đến cả mấy tháng trời, nói tôi cướp người đàn ông của cô, nhưng cô ấy đâu biết vì anh ấy lừa tôi là chưa từng kết hôn, nhiều năm chưa yêu ai. Tôi tức lắm, chỉ biết im lặng.
Rồi cũng chính vì cô bồ này (đã ngủ với anh và 4 người đàn ông khác trong quãng thời gian họ qua lại) mà anh nghi ngờ tôi, bênh cô ta. Tôi đau lòng đến không tưởng. Mọi cái quá khứ đó, tôi muốn quên nhưng hàng ngày cứ hiện lên trong đầu. Tôi dọn đồ bỏ đi nhưng yêu anh, thương anh đến tột cùng, sợ anh lại phải một mình, ăn uống thất thường, không ai chăm sóc, sợ lúc ốm đau anh không có ai. Tôi không muốn xa anh chút nào cả nên ở lại. Người ta nói, tình cũ không rủ cũng đến, anh và vợ cũ không ngày nào không gọi điện, nhắn tin. Tôi nói thì anh bảo chỉ nói chuyện liên quan đến con cái nhưng đến 22h đêm còn gọi, 23h đêm còn nhắn tin, nghe từ “Anh ơi” với “Ừ, em à” sao tôi thấy tủi thân, ghen lắm. Anh qua bên đó với con, tôi một mình ở nhà cứ nghĩ “không biết giờ này anh và vợ cũ đang làm gì”.
Có hôm anh nói, sau này mình đăng ký kết hôn thôi, không cần đám cưới nhé, nước mắt tôi ứa ra. Tôi đồng ý, nói không sao cả, chỉ hy vọng anh cho tôi một đứa con. Tôi chưa bao giờ dám nghĩ cô gái xinh đẹp, vô tư, yêu đời như tôi sau này sẽ không được cầu hôn, không được đeo nhẫn cưới, không được mặc váy cưới và cũng chẳng có cái ảnh nào cả. Tôi tủi thân nhưng không dám nói. Trước khi đi ngủ, tôi muốn nói chuyện với anh, nhưng ngoài việc kể về vợ cũ của anh, rồi bồ cũ, chả nói gì hơn là anh đi ngủ. Tôi không thích nhưng biết nói gì đây, cái điều ám ảnh tôi mà anh cứ nhắc đi nhắc lại.
Tôi yêu gia đình, bên ngoài mạnh mẽ nhưng tôi sống tình cảm lắm. Tôi sợ khi nói với bố mẹ là con muốn lấy một người đã ly hôn và có 2 con, lại còn quá khứ không ra gì. Bố tôi thường ngày nói nhiều nhưng giờ tôi sợ ông im lặng, sợ những dòng nước mắt của mẹ, cả của bố nữa. Tôi phải làm sao với ánh mắt của người xung quanh, của hàng xóm, họ sẽ coi thường bố mẹ tôi, sẽ bàn tán, sẽ mang tôi và bố mẹ ra làm câu chuyện để buôn. Còn gia đình anh, tôi thừa hiểu thế nào họ cũng chấp nhận, quan trọng là có miễn cưỡng hay không, vì trước giờ họ chỉ có cô con dâu là vợ cũ của anh, các con anh sẽ ghét tôi lắm đây. Sau này cũng vậy, dù tôi có con, nhưng liệu anh có yêu thương mẹ con tôi như con anh không, vì đứa con đầu lòng của tôi sẽ là đứa con thứ 3 của anh. Liệu ông bà nội có yêu thương hay ghét bỏ nó, tôi sợ nhiều thứ quá.
Giờ tôi bế tắc quá, thương anh nhưng tôi không thể cá cược nốt phần đời còn lại cho anh để sống với kiếp làm lẽ, để hứng những ánh nhìn từ người khác. Mong các bạn tư vấn giúp tôi.
Ánh
Post a Comment