Tôi là tác giả của hai bài viết “” và “Quyết tâm cưới dù em nói dối về các khoản thu nhập”. Sau bài viết thứ hai tôi nhận được rất nhiều phản hồi trái chiều từ các bạn độc giả. Đa phần chỉ trích tôi nhiều hơn, chỉ có một vài bạn ở trong hoàn cảnh như tôi mới hiểu và cho tôi lời khuyên chân thành. Trong bài viết này tôi xin kể thêm về một số chi tiết. Tôi xin giới thiệu đôi chút về gia đình mình vì trước giờ toàn nói về gia đình bạn gái.
Tôi 25 tuổi đang làm tại TP HCM, gia đình thuần nông, có 7 anh chị em, đều đã có gia đình. Tôi là con trai út, ba mới mất năm ngoái vì tai nạn giao thông, mẹ cũng gần 65 tuổi đang sống ở nhà với cháu ngoại và gia đình ông anh kế tôi. Gia đình tôi cũng không phải khá giả mà cũng chẳng nghèo, nhà có một mẫu đất trồng cà phê và lúa. Tuy nhiên đất ở tôi khá xấu nên năng suất không cao, làm chỉ đủ ăn chứ không dư dả gì nhiều. Hiện tại mỗi tháng các anh chị em mỗi người hùn nhau ít tiền để đưa mẹ sinh hoạt hàng tháng. Sau khi ra trường tôi có 2 món nợ, thứ nhất là mượn tiền anh chị mua xe máy đi làm, khoản này tôi đã trả xong, thứ hai là khoản tiền vay ngân hàng lúc còn sinh viên, khoản này dự tính hết năm nay trả xong.
Lương tôi thấp hơn lương bạn gái chút ít, nhưng được cái ít khi đụng tới. Do đặc thù công việc nên một tháng tôi đi công tác tỉnh trung bình hơn 15 ngày, làm luôn cả chủ nhật, khi nào xong thì tôi xin nghỉ bù. Tiền công tác thì công ty lo từ A đến Z nên chẳng phải lo ăn uống, mỗi lần về cũng dư kha khá, mua cho em với gia đình ít quà, bù thêm vào ít nữa để đưa tiền ăn hàng tháng cho em. Thẻ ATM của tôi đưa em giữ, đương nhiên là biết mật khẩu, vì em thích thế chứ em cũng chẳng bao giờ động tới. Về cho mẹ bao nhiêu tiền tôi đều nói với em, không phải là em quản lý chuyện này, nhưng tôi tôn trọng em nên nói. Phần còn lại để dành trả nợ, phòng thân và cưới vợ. Tôi trong giai đoạn tích lũy kinh nghiệm nghề nghiệp, nên mức lương không cao. Có nhiều công việc mức lương rất cao nhưng thấy mình chưa đáp ứng được yêu cầu của họ, để nhắm tới những vị trí đó tôi cần phải học trước đã. Sếp của tôi có một câu nói rất hay “Khi mình giỏi, tiền sẽ tự tới”.
Tất cả những việc tôi kể về gia đình em đều là do em kể cho biết chứ không có rảnh mà ngồi bịa chuyện. Trong cuộc sống em và tôi vừa là người yêu, vừa là tri kỷ, cũng vừa là bạn, những khó khăn trong cuộc sống, gia đình em đều kể tôi nghe. Trong công việc tôi là người hỗ trợ em, em cũng hay hỏi ý kiến tôi trước khi ra một quyết định gì đó trong công việc. Em kể lúc chưa quen tôi mẹ bảo quen thằng nào nhà giàu sau này gia đình còn được nhờ, nhưng em suy nghĩ khác, trông chờ vào người khác chi bằng tự mình làm.
Dạo gần đây tôi nghe em kể khi gia đình nghèo khó, họ hàng bên nhà nội thường khinh ra mặt. Họ hàng em gốc ở Sài Gòn và cũng khá giả. Ba em là dân gốc Sài Gòn nhưng theo mẹ em về quê ở rể và nghèo nhất trong số anh chị em. Tôi nghĩ cũng chính vì điều này mà ba mẹ em sắm đủ thứ trong gia đình để cho bằng với người ta. Mẹ em từng lên chơi với em mấy ngày, cũng biết em phải làm cực khổ như thế nào để kiếm những đồng tiền gửi về nhà, vậy mà đâu cũng vào đó. Số tiền gửi về hàng tháng còn tăng lên cho các khoản mua trả góp, du lịch với hàng xóm. Vô tình sự báo hiếu của em đã làm cho gia đình ỷ lại rất nhiều. Em trai của em vừa mới xin nghỉ việc vì chút mâu thuẫn gì đó với quản lý, thử hỏi trong hoàn cảnh của em, em có dám làm như vậy, cả gia đình 4 miệng ăn đang trông chờ vào em.
Sau khi quen em tôi cũng nghĩ cách giúp đỡ nhưng vẫn chưa thành công. Tôi khuyên em cho tiền để mẹ nuôi gà nuôi vịt, nhưng mà sau khi nuôi xong còn bị lỗ tiền, tháng rồi tôi về chơi thì hình như dẹp tiệm luôn rồi. Đứa em gái 23 tuổi thì tôi và em đưa nó lên Sài Gòn, tìm cho nó một chỗ phụ bán giày dép vào ban đêm ở gần chỗ chúng tôi, vừa để nó có tiền tiêu xài và vừa giúp nó làm quen với xã hội (vì trước giờ nó chỉ biết có ngôi nhà đang ở và nhà thờ). Tuy nhiên mới bán được một tuần thì bị người ta đuổi khéo. Hai đứa đang tính kiếm việc khác cho nó làm thì nó bảo ở đây chán, nằng nặc đòi về nhà, thôi để nó về chứ biết sao giờ. Sau này gọi về bảo nó lên thì nó nhất quyết không lên, lỗi lớn nhất trong chuyện này là do mẹ em, cứ bảo sợ nó lên đây bị người ta lừa gạt đủ thứ này kia. Có hôm em tức quá làm ầm lên trên điện thoại thì nó bảo giờ đi ôn thi lại để vào trường cao đẳng mầm non ở gần nhà.
Tôi không ghét gia đình bạn gái bởi họ nghèo vì nhà tôi cũng đâu hơn ai, nhưng tôi ghét ở cái sự lười biếng và sỹ diện. Chị hai tôi bằng tuổi ba mẹ em, cưới nhau hai bàn tay trắng, gia đình chồng cho được miếng đất nhỏ, xây được cái chòi lá che nắng che mưa. Hai vợ chồng làm mướn đầu làng cuối xóm, dành dụm nuôi con, mua đất, mua bò, nuôi 3 đứa con vào đại học, giờ thì hai đứa lớn đã có công việc ổn định, mỗi tháng đều gửi về cho bố mẹ tiền, ít hay nhiều gì họ cũng vui. Chị tôi và anh rể vẫn đi làm hàng ngày, chị tôi buổi sáng làm việc nhà còn buổi chiều đi buôn bán thêm ở bên ngoài. Vì con cái chưa đứa nào lập gia đình nên họ vẫn chưa cho phép mình nghỉ ngơi.
Có bạn bảo tôi ích kỷ, hẹp hòi, con gái người ta nuôi tới giờ báo hiếu thì không cho gửi tiền về này kia. Tôi chẳng thấy mình ích kỷ chỗ nào, tôi đâu phải không cho em gửi tiền về, chỉ khuyên em gửi phần nào, còn lại thì để dành mà lo chuyện sau này chứ không phải cái gì cũng lo như hiện tại, phải ở trong hoàn cảnh mới hiểu được. Gia đình các bạn có thể khá giả nên không lo lắng về chuyện gì. Lấy ví dụ về gia đình tôi, trước lúc ba mất, ông bị nhồi máu cơ tim, chi phí hết gần 50 triệu, sau này khi ông bị tai nạn mất, tiền đám này kia với xây mộ cũng hết gần trăm triệu. May nhà tôi có đông anh chị em, mỗi người phụ một ít mà cũng muốn choáng váng. Thử hỏi gia đình người yêu tôi mà xảy ra chuyện gì thì đào đâu ra tiền.
Các bạn nữ bình luận tôi ky bo, chắc lép, yêu đương mà chia tiền sòng phẳng thì tôi xin thưa, mỗi người đều có gia đình riêng, tôi vẫn gửi về nhà cho mẹ và bản thân vẫn để dành phần mình, cho những dự định sau này. Hai đứa đều có thu nhập như nhau thì việc sòng phẳng là chuyện bình thường, chỉ có ăn bám người ta mới khinh thôi. Còn sau này cưới nhau “của chồng công vợ”, tôi cũng như những anh khác, chồng cầm bảng lương, vợ giữ thẻ ATM và mật khẩu. Các bạn đừng đọc truyện ngôn tình hay xem phim Hàn nhiều quá, rồi ảo tưởng một ngày nào đó sẽ có anh chàng nhà giàu, đại gia bao mình từ A đến Z (cũng có thể, nếu các bạn có nhan sắc).
Khuyên các bạn một câu: “Đừng dựa dẫm người khác, sau này hối hận rồi lại lên VnExpress tâm sự ‘Sống khổ vì quá phụ thuộc vào chồng’”. Chính vì tôi và cô ấy có dự định tiến tới hôn nhân, nên bây giờ mới phải suy nghĩ giải quyết chuyện này, các bạn đừng có bảo chưa cưới mà như thế này như thế kia, đợi cưới về rồi mới giải quyết thì đã muộn rồi. Cưới vợ cũng là một cuộc chiến đường dài, ai cưới nhau mà không muốn sống đến trọn đời. Nếu đã biết chuyện này sẽ ảnh hưởng tới cuộc sống mai sau thì giờ phải lo giải quyết. Không phải cưới nhau về rồi hợp thì sống tiếp, không hợp lại đưa ra tòa. Con trai không sao chứ con gái qua một bến đò rồi tội nghiệp người ta.
Còn về phần kết câu chuyện của tôi, sau khi áp dụng lời khuyên chân thành của một số bạn đọc cùng với lấy ví dụ về gia đình tôi, em cũng bắt đầu hiểu ra. Chúng tôi đã có kế hoạch rõ ràng, em cũng đồng ý là sau khi cưới sẽ cho ba mẹ một số tiền để mở quán ăn sáng và bán tạp hóa. Ngoài ra mỗi tháng chúng tôi vẫn sẽ chu cấp một phần nào đó trong khả năng, chi phí phát sinh, ăn chơi này kia thì tự lo. Tôi thấy cách này là hợp nhất, vẹn cả đôi đường. Cuối năm sau rước nàng về dinh. Series tâm sự của tôi đến đây kết thúc. Xin chân thành cám ơn các bạn đã bỏ thời gian đọc bài viết.
Văn
Post a Comment