Tôi lấy vợ đến nay được gần 6 năm, thời gian chưa phải là dài nhưng chúng tôi cũng quen và yêu nhau trước đó 5 năm, đó là quãng thời gian chúng tôi còn là sinh viên của một trường đại học miền Trung. Cả hai đều là người miền Bắc vào đó học nên nỗi nhớ quê hương, khát khao cùng nhau học tập để trở ra Bắc làm việc cho gần gia đình. Chắc cũng chính vì lý do này mà chúng tôi gần nhau hơn, yêu thương nhau nhiều, mặc dù em khó khăn hơn tôi nhưng tôi vẫn vun đắp, san sẻ khoản tiền gia đình cho ăn học để em không phải vất vả. Chính vì lẽ đó mà gia đình em hiểu, yêu quý tôi hơn mỗi khi tôi về thăm. Sau này khi ra trường, cả hai đều đặt mục tiêu xin việc tại quê hương em là Hải Phòng, còn tôi là trai Nam Định, chẳng thế mà mọi người hay trêu đùa với chúng tôi là trai Nam gái Hải chẳng phải dạng vừa. Với tôi đến giờ thấy đúng, nhưng đúng ở khía cạnh của riêng hai đứa mà thôi.

Nói về em, thú thực hồi mới quen tôi không chê em ở điểm gì từ tính cách, đối nhân xử thế, đến học thức nhưng có một cái mà tôi phải uốn nắn em mãi, đó là em có hàm răng thô không thể tả, cộng với điệu cười mà tôi hay đùa: "Em cười bay cả lợi ra ngoài kìa”. Đến giờ điều đó không còn là nỗi băn khoăn với tôi khi chúng tôi gần nhau hay cùng nhau ra ngoài gặp gỡ nữa vì em đã sửa được điệu cười, biết làm đẹp hơn. Cái tôi băn khoăn đó là đối nhân xử thế của em đã thay đổi. Từ hồi lấy nhau, chúng tôi ra ở riêng luôn nên em không phải làm dâu, không phải chịu đựng những lời dèm pha, khó tính của mẹ chồng giống như chị dâu tôi. Nói là vậy nhưng mẹ tôi cũng không khó tính lắm, chỉ là mọi người không hiểu nhau, không thông cảm được cho nhau mà thôi. Em sinh con rồi gửi bà ngoại trông hộ để vợ chồng đi làm ăn xa. Tôi tôn trọng đề nghị của em nên không ý kiến gì, nhưng mọi việc cũng từ đó nảy sinh những mâu thuẫn. Mỗi lần cãi nhau em lại đòi về nhà ngoại rồi dọa ly hôn tôi.

Tôi có lần không kiềm được mình, vì không muốn mang tiếng bám nhà vợ mà không dạy được vợ. Tôi biết đánh vợ là sai nhưng có "ở trong chăn mới biết chăn có rận". Vợ tôi từ khi ra trường không xin được việc làm, mãi sau này mới xin được làm lao động chân tay, còn tôi làm trong cơ quan nhà nước, thu nhập không nhiều nhưng do công tác ở vùng khó khăn nên lương cao hơn, đủ chi tiêu cho gia đình và tiết kiệm chút ít đề phòng ốm đau. Tôi biết vợ lao động vất vả còn mình nhàn hơn nên thỉnh thoảng cũng giúp vợ cơm nước, dọn nhà, thậm chí giặt quần áo cho vợ những lúc rảnh rỗi. Nhưng đâu phải tôi rảnh mãi đâu, có những lúc bận lắm chứ, thế mà không kịp giúp thì vợ đã mặt nặng mày nhẹ rồi, tôi cũng ráng nhịn cho xong, cùng lắm thì nặng lời vài câu để răn vợ. Chẳng biết cô ấy hiểu mà thông cảm không hay lại cưởi khẩy như chê tôi gì đó, tôi kệ.

Đỉnh điểm của mâu thuẫn dẫn đến "giọt nước tràn ly" là tôi không kiềm được mình khi bị vợ nói khích bác trước anh em đồng nghiệp tôi. Cô ấy bảo không về quê nữa khi sắp tới chúng tôi dự định nghỉ phép về thăm con. Chẳng là trước đó tôi chuyển tiền trả nợ tiền mua hàng cho người ta nhưng không hỏi ý kiến vợ, cô ấy cho là tôi không tôn trọng, rồi sắp tới về không có tiền tiêu, tôi cũng nói rằng tiền tôi trả là hợp lý, mình nợ người ta lâu rồi. Thế nhưng vợ cũng không vừa, hằn học tôi chán rồi xoay sang khích bác làm tôi xấu hổ không để đâu cho hết.

Nói về lý do tôi không hỏi ý kiến vợ trước là vì trước giờ cô ấy không bao giờ coi ý kiến của tôi là hợp lý, cái gì nêu ra là cô ấy cũng lấy lý do để từ chối làm tôi chán không buồn hỏi, mua gì cũng mua trước rồi báo sau, lâu thành quen. Còn với cô ấy thì mua gì cũng vô tư, thậm chí gọi điện nói bà ngoại rút tiền chi tiêu này nọ cũng không hỏi ý kiến, mặc dù tôi biết bà rất tôn trọng nên không dám tiêu gì cả mà chỉ ứng tạm thôi. Lẽ ra tôi không để bụng chuyện này nếu như vợ công bằng một chút, mẹ vợ hay mẹ chồng cũng là mẹ cả, cớ sao chỉ có mẹ cô ấy được ưu ái còn mẹ tôi thì không, trong khi tiền là của tôi làm ra cơ mà?

Đến đây thì mọi người hiểu vợ tôi thế nào rồi. Giờ cô ấy đang ở nhà ngoại, còn tôi không về, nhớ con lắm mà thế này tôi về cũng ngại với bố mẹ vợ. Đến nay cũng được một tuần chúng tôi không nói chuyện, không nhắn tin tâm sự. Chị dâu của vợ bảo cô ấy khóc nhiều lắm nên tôi cũng thương, nhưng nghe nói cô ấy cũng quyết tâm ở nhà xin việc không ra với tôi nữa. Tôi buồn nhưng nghĩ thôi để cô ấy gần con vậy, còn quyết định của cô ấy sao tôi chịu theo. Trên đây cũng chỉ là một khía cạnh nhỏ câu chuyện của tôi thôi chứ kể nhiều quá lại mang tiếng kể xấu vợ thì tôi mang tội. Quý độc giả đọc xong cho tôi lời khuyên để tôi hay vợ có đọc được thì có lẽ sẽ hiểu nhau hơn mà không đi tới nguy cơ tan vỡ hôn nhân.

Vĩnh

Let's block ads! (Why?)

Post a Comment

 
Top