Nếu ai nói rằng: "Xấu không phải là cái tội", thì tôi lại nghĩ khác. Xấu chính là một cái tội lớn, rất lớn đối với bản thân và tương lai của tôi. Tôi còn rất trẻ, năm nay mới 17 tuổi nhưng trông như bà già đau khổ vậy. Tôi chẳng có cơ hội nào để thể hiện bản thân bởi chỉ tiếp xúc với một đứa con gái xấu thôi, người ta đã không muốn rồi, nói gì đến kết thân. Tôi chỉ cảm thấy giá trị của bản thân khi về nhà với gia đình, nơi có bố mẹ và người chị gái hơn 4 tuổi. Bố mẹ không bao giờ nói cho tôi biết tại sao cùng là chị em, mà chị lại xinh xắn, trắng trẻo chứ không lùn tịt, đen nhẻm và nhiều mụn như tôi. Tại sao chị tự tin, ăn nói lưu loát, lúc nào cũng tỏa sáng, còn tôi lại u sầu, chán nản đến mức chẳng muốn tiếp xúc với ai. Không chỉ đen và nhiều mụn, gương mặt tôi còn quắt lại, gầy đét, mũi to. Trên mặt chẳng có nét gì khiến tôi ưng nổi, liệu còn ai muốn lại gần đây?

Từ khi thoát khỏi cuộc sống vô tư con nít, sang lớp 7 tôi đã ý thức được mình có ngoại hình xấu như thế nào. Không phải là không xinh, mà là xấu thực sự. Tôi vẫn nhớ như in những năm tháng cấp 2, khi mà bạn bè tíu tít nhận hoa vào 8/3, 20/10, ngày Noel đều có quà thì tôi chỉ có hộp quà bé tí gói vội, lúc nào cũng xấu nhất. Đó là loại quà mà chẳng đứa con trai nào muốn tặng một cô gái, chẳng qua cô chủ nhiệm trao nhiệm vụ "Bạn nữ nào cũng phải có quà" thôi. Tôi nhận hoa mà mặt méo xệch, cũng dần hiểu luôn "Nếu bạn không xinh thì đừng đòi hỏi". Người ta hay bảo "Cái nết đánh chết cái đẹp", tôi cũng là một đứa con gái ngoan, biết kính trên nhường dưới, thương bố mẹ, quý trọng tình bạn và tình yêu; nhưng những cái đó thì chứng minh vào lúc nào, khi chỉ cần nhìn qua mặt tôi là các chàng trai đã biết ngay lựa chọn của họ là gì.

Sức học của mình không xuất sắc lắm, gia cảnh cũng hoàn toàn bình thường, nói chung chẳng có cú hích nào để người khác phải chú ý đến kiểu "mất cái nọ, được cái kia". Cấp 2 buồn tẻ qua đi, vào lớp 10 mọi thứ lại càng thê thảm hơn. Bọn con trai không còn tế nhị (hay trẻ con) như cấp 2 nữa, chúng nó bàn tán, chê bai, tỏ ra ghét tôi lắm, không ai muốn ngồi cùng bàn với tôi, đứa con gái cùng bàn đã phải miễn cưỡng lắm mới chịu ngồi chung (do cô chủ nhiệm sắp xếp thôi). Nó nhìn tôi như kiểu mụn trên mặt tôi sẽ lây sang nó vậy. Tôi cảm thấy giận mẹ vô cùng, chính mẹ muốn tôi vào ngôi trường này học vì chất lượng. Nhưng mẹ đâu biết, học sinh trường này toàn "nam thanh nữ tú", toàn con nhà buôn bán hoặc thế lực giàu có, chẳng ai muốn chơi với kẻ xấu xí như tôi. Đấy chính là cái tội của sự xấu xí!

Lớp 10 là khoảng thời gian buồn chán nhất đời học sinh, đám con gái không thèm để ý đến tôi, nhưng như thế đã may mắn. Lớp tôi có vài đứa con trai lấy tôi ra để chê bai, chế giễu và làm minh họa cho quyển truyện tranh một đứa tự vẽ "Mặt xấu, mũi to". Tôi hay vào một diễn đàn yêu thích trên mạng. Ở đó không ai biết mình là ai, một nơi quá lý tưởng cho tôi thể hiện cảm xúc và tính cách mà ngoài đời tôi chưa từng chia sẻ với ai. Tôi đã gặp anh trong trường hợp thật buồn cười, hai đứa cãi nhau kịch liệt trên topic về một bức ảnh. Cãi nhau thế nào mà anh gửi tin nhắn vào nick tôi: "Em làm anh vừa tức vừa buồn cười, làm quen nhé". Lần đầu tiên có người muốn làm quen với tôi, gạt đi sự thật rằng tôi đang để một cái ảnh đại diện không phải mình, anh cũng chẳng biết tôi xấu hay đẹp, tôi vui đến nỗi cười cả ngày hôm ấy.

Theo như anh giới thiệu thì anh mới tốt nghiệp đại học, vừa vào làm lập trình viên ở một công ty máy tính. Thật may cho tôi, anh ở tận Sài Gòn. Tại sao tôi lại nói thế, vì xa nên anh sẽ không có cơ hội xem mặt, tôi chỉ cần một mối quan hệ "ảo" thế này thôi. Nó sẽ đem lại cho tôi những niềm vui mà ngoài đời chẳng bao giờ có được. Chẳng ai nói trước được điều gì. Dù đã dặn lòng đừng quá tin kiểu quan hệ qua bàn phím, tôi vẫn bị anh hớp hồn sau những lần chat đến tận 2-3h sáng, đặt chuông để nhắn tin rủ nhau dậy cùng giờ và chúc nhau ngủ ngon. Tôi không ngờ tình ảo lại có sức hút lớn đến thế, không nhận được tin của anh chỉ nửa ngày thôi là tôi như ngồi trên đống lửa, tim cứ như bị ai "hút" ra vậy. Dù vậy, tôi vẫn nhất quyết không cho anh xem webcam với lý do "dùng máy bàn, chưa lắp webcam".

Tôi bắt đầu nghĩ rằng mình là người yêu của anh. Tôi nghĩ anh ấy cũng hiểu. Nhìn ảnh đại diện thấy anh ấy khá điển trai, lại ăn nói dịu dàng. Tối đến không thấy anh lên mạng chat, tôi cáu kỉnh giận dỗi. Anh có vẻ bất ngờ và không thích như thế. Anh nói tôi đang kiểm soát anh vô lý. Thế rồi, trong một lần say rượu, anh đã nói: "Đến xem mặt nhau còn chưa được thì yêu làm sao bây giờ hả em". Tôi như rớt xuống vực sâu vì câu nói ấy, chắc có lẽ vì không cho xem webcam nên anh đã nghi ngờ, tôi cũng chưa từng gửi cho anh bức ảnh nào. Buồn bã, chán nản, cả xấu hổ nữa, tôi tự trách mình quá ngốc khi yêu trên mạng, đã biết gì về người ta mà cũng khóc. Tôi giận anh nên không trả lời điện thoại, cũng không vào diễn đàn nữa. Thế mà chỉ sau 3 ngày, anh cũng im lặng luôn. Tôi tủi thân kinh khủng, đến lớp đã như địa ngục, giờ về nhà còn cô đơn hơn.

Tôi lang thang trên mạng suốt ngày, cố quên đi cảm giác "từng" được hạnh phúc vì "yêu", dẫu chỉ là yêu ảo. Mới đây, nhận được điện thoại của anh khiến tôi bối rối vô cùng. Anh đã ra Hà Nội, nói vẫn nhớ tôi lắm và muốn gặp mặt. Tôi xin anh thời gian suy nghĩ, cũng nói lý do là vì mình không tự tin về ngoại hình. Anh gạt đi ngay: "Em hâm quá. Anh có quan trọng mấy thứ đó đâu. Anh chỉ ra đây một tuần thôi, không có nhiều thời gian". Tôi lại khóc, nhưng lần này là vì quá vui, quá bất ngờ, hạnh phúc đến mức ngắm qua gương, chỉ thấy con bé 17 tuổi đang hớn hở được gặp người yêu chứ không còn đen nhẻm, mặt quắt, mũi to nữa.

Tôi gần như mất ngủ cả đêm đó để nghĩ cách cải thiện nhan sắc. Rồi hôm sau, tôi trang điểm tí, xõa tóc để che bớt vẻ tự ti, chọn bộ quần áo mua từ đầu hè mà chưa dám mặc, đứng trước gương rồi giơ tay lên quyết tâm "đừng tự ti nữa". Trong đầu, tôi cầu trời cho buổi gặp mặt diễn ra ổn, mong ông trời sẽ thương lấy tôi, chưa bao giờ tôi được hẹn hò một ai. Tự tin đến quán nước gặp anh, để rồi ngớ ra khi thấy thái độ lạnh nhạt và những câu nói chuyện nhạt nhẽo, xã giao từ anh. Tôi biết anh sốc lắm khi nhìn thấy gương mặt tôi. Bao nhiêu sự chuẩn bị, những câu hỏi thăm tôi "tập" ở nhà đêm qua đều không thoát nổi khỏi miệng, càng ngượng tôi càng lúng túng đến thảm hại. Anh chủ động trả tiền nước rồi nói phải về trước để đi thăm họ hàng, cũng chẳng buồn ngỏ ý đưa tôi về nữa.

Tối hôm đó là ngày tồi tệ nhất đời tôi, 17 năm chịu đựng một ngoại hình xấu xí không thể cay đắng bằng sự im lặng của người mình thầm yêu. Anh im lặng hoàn toàn, tôi gửi tin hỏi anh đã về chưa, đáp lại cũng chỉ là sự bồn chồn của tôi mà thôi. Tôi còn ảo đến mức bịa ra lý do anh đang bận chuyện gì đó chứ không phải vì tôi quá xấu, không xứng làm bạn gái anh. Đến ngày hôm sau, khi đã dần bình tĩnh hơn, tôi hiểu rằng anh không chịu nổi ngoại hình của tôi. Cũng phải thôi, ai mà muốn làm bạn trai một đứa con gái xấu thế này. Đáng lẽ từ đầu, tôi không nên tự cho mình quyền được "ảo" nhiều thế. Tôi vẫn đến lớp và tiếp tục năm lớp 11 trong sự cô đơn vốn có. Không một ai biết về sự bẽ bàng, tủi hổ của tôi. Nếu biết, chắc chắn đám con trai cùng lớp sẽ lại đem tôi ra chế giễu, chê bai lấy được.

Tôi thấy tuyệt vọng quá, muốn đập phá hết gương trong nhà đi, muốn lớn thật nhanh để có tiền đi phẫu thuật thẩm mỹ, muốn thoát ra khỏi cái thực tại khốn khổ này lắm rồi. Tôi không dám giận anh nữa, nếu là tôi thì tôi cũng sẽ như anh thôi. Nhưng sao số tôi khổ thế này, chẳng lẽ vì quá xấu, tôi cứ mãi cô đơn sao?

Hằng

Let's block ads! (Why?)

Post a Comment

 
Top