Chào chị Nhung trong bài viết "Luôn để dao bên cạnh khi ngủ vì bị xâm hại tình dục nhiều lần". Khi đang học cấp một, tôi từng là nạn nhân của những kẻ đồi bại ấy và cũng chính là người từng làm chuyện đó với đứa con nít nhỏ hơn tôi một tuổi. Những chuyện này tôi chưa bao giờ kể cho ai, cũng cố gắng quên nó đi, không cho phép nó được khơi mào lần nữa. Tôi quyết định viết bài này khi đọc được tâm sự của chị cùng với những bình luận vô cảm của mọi người cho rằng những nạn nhân của xâm hại tình dục đều có lỗi.

Điều tệ hại nhất với tôi xảy ra lúc tôi học lớp 3, thời mà tụi bạn vẫn mải mê chơi búp bê, đồ hàng thì tôi đã sớm được biết cảm giác làm người lớn như thế nào. Người đầu tiên làm chuyện đó với tôi là hai anh con dì ruột. Chuyện này lặp đi lặp lại trong quãng thời gian khá dài, kết thúc vào năm tôi học lớp 4. Đáng sợ hơn, tôi chẳng biết như thế nào là tủi nhục, cũng chẳng biết kinh sợ, chẳng biết gì cả, một chút cũng không. Với tôi lúc đó chỉ là "tình thương, tình cảm anh em", đơn giản có vậy thôi. Cũng vì mặc định đó là hành động thương yêu đơn thuần, tôi đã làm chuyện ấy với cô bé nhỏ hơn mình một tuổi, là quan hệ đồng tính, điều mà mãi sau này khi lên cấp 3 tôi mới biết.

Sau đó rất nhiều người đã đụng vào người tôi, ít có nhiều cũng có, cái họ đổi cho tuổi thơ của tôi chỉ là những viên kẹo bé tí mà thôi. Hồi đấy ở quê, miếng ăn còn khó kiếm, có được chút kẹo thôi đã vui suốt cả ngày rồi, thế là cứ tiếp tục chuỗi ngày tôi bị lợi dụng. Bây giờ nghĩ lại, tôi cảm thấy kinh sợ chính bản thân mình. Tôi không khóc vì thương mình, chỉ cảm thấy buồn nôn. Chắc nhiều người thắc mắc ba mẹ ở đâu trong khi tôi bị lợi dụng suốt quãng thời gian dài như vậy? Ba bận đánh bài và đánh mẹ. Còn mẹ bận chạy cơm từng bữa lo cho 4 anh đang học đại học và cấp 3. Suốt một thời gian dài như vậy không ai phát hiện điều gì khác lạ từ tôi, tôi cũng quen với cảm giác đó.

Mọi chuyện thực sự chấm dứt khi tôi học lớp 6. Vẫn ở cái xóm cũ nghèo nàn ấy thôi nhưng ít nhất tôi được quan tâm chút xíu vì bệnh tật. Bệnh hen suyễn và bệnh tim bắt đầu giày vò tôi từ đấy đến tận giờ nhưng tôi phải cảm ơn nó nhiều hơn mới phải. Ba mẹ trách móc sao đời họ khổ thế, sao lại có tôi, sao bao nhiêu bệnh tật cứ đổ lên người tôi? Bệnh viện lúc đấy giống như nhà của tôi vậy, ở viện còn nhiều hơn ở nhà, cũng không ít lần chứng kiến cả trăm người tự tử, tôi nghĩ đứa đáng chết nhất là mình mới phải. Nếu tôi chết ba mẹ sẽ đỡ đi gánh nặng, sẽ chẳng có ai tìm tôi để giày vò, sẽ đỡ sợ khi vô tình gặp mặt đứa con gái đã bị tôi xâm hại lúc nhỏ. Tôi chết đi có lẽ sẽ được cuộc sống khác vui hơn nhiều.

Giờ khi đang là sinh viên trường Y, tương lai gần sẽ trở thành bác sĩ, tôi biết ơn vì ngày đấy ông trời không để tôi chết. Chị Nhung ạ, những thứ ám ảnh đó không phải chỉ tìm đến mình chị đâu mà còn có tôi và còn cả tá người mắc phải. Giờ không phải lúc để chị quỵ lụy với những việc đã rồi. Chị cứ sống mãi trong sự khổ sở ấy thì người đáng trách nhất chính là chị chứ chẳng phải những người khốn nạn năm xưa đâu. Chị chỉ có một cuộc đời duy nhất để sống thôi, cuộc đời có nhiều nỗi buồn và không ít những niềm đau. Nhưng sau tất cả, ta phải lựa chọn thái độ của mình trước những đau khổ đó. Vui hay buồn, sầu khổ hay lạc quan sống tiếp đều chỉ có chị mới lựa chọn được. Nếu cảm thấy chưa thoải mái, hãy thử đến bệnh viện Nhi hay những trung tâm bảo trợ trẻ em, cùng khóc với nỗi đau và cùng cười với những niềm vui nhỏ bé của các bạn nhỏ, đó mới là liều thuốc tốt nhất dành cho chị lúc này. Đến một lúc nào đấy giữa cuộc đời cơ bản là buồn kia, chúng ta chỉ biết mỉm cười và an yên trước mọi biến chuyển của cuộc sống mà thôi. Lo sợ làm gì chị nhỉ, cứ an nhiên mà sống thôi.

Huyền

Let's block ads! (Why?)

Post a Comment

 
Top