Chúng tôi yêu nhau 3,4 năm rồi cưới. Tôi nhà ở Hà Nội, anh ở một nơi khá heo hút, cách nhà tôi gần 80km. Khi yêu nhau, vì tôi còn là sinh viên, anh đã đi làm nên sự nhìn nhận của tôi chắc vẫn còn hạn chế. Anh là người ít nói, không hay tán tỉnh quá nhiều như những anh chàng theo đuổi tôi hồi đó. Anh khá tốt và có trách nhiệm. Cũng vì những điều đó mà tôi lại càng tin tưởng và yêu anh hơn. Cuộc sống hôn nhân về vật chất chúng tôi cũng trải qua nhiều thứ, từ lúc cưới nhau đi thuê nhà, sau đó mua được căn hộ nhỏ, rồi tiếp tục đổi qua căn hộ lớn hơn, gần đây mua được ô tô và tôi đã sinh được 2 con rồi. Nhìn bề ngoài chắc nhiều nhà ao ước như chúng tôi, bởi từ 2 bàn tay trắng, hầu như không có sự trợ giúp hai bên nội ngoại (mẹ tôi mất, bố ốm yếu, bố mẹ chồng ở quê, không có điều kiện). Chúng tôi hầu như tự lực từ kinh tế đến thời gian chăm con.
Sinh đứa đầu mẹ chồng tôi có lên trông cháu giúp để tôi đi làm được khoảng 7 tháng, sau đó tôi phải bỏ dở công việc ở tập đoàn lớn để ở nhà trông con. Bà xuống trông giúp nhưng là người: “Ăn được nói được làm được", vì thế có những va chạm mẹ chồng nàng dâu khiến cả tôi và bà không thoải mái. Chồng tôi sống cùng nhưng anh gia trưởng, luôn cho rằng tôi đã làm sai mọi chuyện, kể cả những câu nói bình thường anh cũng nghĩ vợ đang nói xấu nhà chồng. Từ đây vợ chồng tôi lại càng xa cách, mặc dù tôi đã xin lỗi và mối quan hệ với nhà chồng lại bình thường.
Tôi ở nhà chăm con 2 năm, lúc này chồng cũng nghỉ làm nhà nước về mở công ty riêng, tôi vô cùng lo lắng vì công việc hai vợ chồng bị dừng lại, gây dựng từ đầu. Thật may mắn, chúng tôi làm ăn khá suôn sẻ trong 2, 3 năm đầu gây dựng. Tôi cũng vừa trông con, vừa phụ giúp chồng một số việc. Lúc này mẹ chồng không ở đây nên việc cãi nhau giữa chúng tôi giảm hẳn, có điều quan hệ của hai vợ chồng cũng giảm đi rõ rệt, có thể là do căng thẳng công việc hoặc chúng tôi ở cả ngày với nhau. Tôi cũng buồn nhưng thông cảm cho chồng. Vài năm sau chúng tôi lại chuyển nhà to hơn, rồi tôi tìm được công việc đúng chuyên môn đã học. Tình hình ổn định, tôi tiếp tục sinh bé thứ 2, lần này không nhờ bà nội xuống trông cháu nữa vì sợ lại xảy ra chuyện mẹ chồng nàng dâu như bé đầu, tôi chủ động tự tìm người trông giúp. Thêm đợt này cô em chồng cũng sinh nên bà muốn sang chăm cho con gái hơn.
Tuy có tủi thân vì mẹ đẻ đã mất, không được mẹ chăm cho nhưng tôi cũng cố gắng tự làm mọi việc đến khi con được 5 tháng tôi tìm bà gần nhà gửi. Trộm vía cháu ngoan nên tôi tin tưởng gửi để đi làm. Chồng tôi vẫn vậy, anh tự làm công việc riêng của mình, nhưng tính cách gia trưởng và dễ dàng nổi cáu luôn thường trực. Tôi khá thông cảm cho chồng vì anh phải lo về kinh tế, lại làm một mình, trong khi tôi ra ngoài tiếp xúc xã hội nhưng lương không cao. Tôi luôn cố gắng làm việc nhà, không thuê ôsin, cơm nước hàng ngày hầu như đầy đủ. Đi làm về tôi sẵn sàng lao vào với con và cái bếp, nhiều lúc rất mệt nhưng nghĩ đến chồng con tôi lại cố.
Tôi thấy mình càng cố gắng thì mối quan hệ vợ chồng lại càng xa cách. Anh sẵn sàng nổi cáu với con, với vợ trong bất cứ câu nói nào. Mặc dù có những lúc tôi biết trong tình huống nào đó anh sẽ quát, sẽ nói khó nghe, nhưng vẫn cố gắng nói mềm mỏng, nhưng cũng không cải thiện. Người ta nói “Lạt mềm buộc chặt”, tôi đã thử nhưng tình hình vẫn thế, nhiều lúc tôi không chịu nổi, cũng nói những lời khó nghe, vợ chồng có ngồi lại nói với nhau nhưng cũng không được quá một tuần lại va chạm, rồi anh lặng thinh chẳng nói năng gì, kể cả với con. Tôi nhẹ nhàng hỏi vấn đề kinh doanh hàng ngày thì anh cũng chẳng nói để tôi hiểu. Thực ra tôi cũng nắm được sơ qua về việc kinh doanh của anh, chi tiết cụ thể từng ngày từng giờ thì không rõ.
Chồng kiếm được bao nhiêu tiền anh đều gửi ngân hàng, mang sổ tiết kiệm tên anh về, anh có để cho tôi vài triệu để tiêu. Anh chắc cũng không giấu gì tôi về chuyện tiền bạc nhưng chẳng nói rõ với tôi có bao nhiêu. Tôi từ trước tới nay đi làm lương cũng thấp, chỉ để đi chợ búa là hết nên cũng chẳng có tiền tích lũy riêng gì. Công việc của tôi khá bấp bênh, chồng thì như vậy, tôi cũng không biết nên làm gì để cải thiện cuộc sống quá ngột ngạt này. Gần 10 năm nhưng tôi thấy thời gian quá dài và mệt mỏi. Nhìn những đứa con thơ, tôi không đành lòng để con phải xa bố hay mẹ. Tôi mất mẹ từ nhỏ nên hiểu được sự thiếu vắng buồn như thế nào. Tôi không biết phải làm sao, nên dừng lại hay bước tiếp. Xin mọi người hãy cho tôi lời khuyên.
Hằng
Post a Comment