Tôi là vợ tác giả bài: "Ngày nào vợ cũng bắt tôi hoàn thành nhiệm vụ trên giường". Đọc bài này tôi nghĩ là chồng mình, nhắn tin hỏi thì anh xác nhận đúng.
Tôi muốn đợi chồng đi công tác về để nói chuyện nhưng trong lòng bứt dứt quá, không tiện nói dài qua điện thoại nên viết bài lên đây, vừa để nói với chồng vừa để nói với bạn đọc. Hầu hết bình luận của các bạn đều trách móc tôi. tuy có lý nhưng tôi muốn các bạn có một cái nhìn đầy đủ hơn.
Tôi thừa nhận mình đã sai khi chi tiêu nhiều mà không nói với chồng nhưng cũng có lý do. Anh vốn không tin vào những khoản "gọi là đầu tư" ở Việt Nam, mỗi khi tôi bàn đến anh đều gạt đi. Tôi là phụ nữ nên hay lo xa, sợ lúc nào đó công việc của chúng tôi bất trắc, thu nhập giảm hay thất nghiệp thì còn có một dòng tiền để sống, việc sử dụng trợ giúp của bố mẹ hai bên là vạn bất đắc dĩ dù họ đều khá giả. Tôi nói thế nào anh cũng không tin. Anh học tiến sĩ ở nước ngoài, vốn là dân nghiên cứu khoa học, hay có thói quen cái gì cũng phải chứng minh và lập luận rõ ràng. Vì vậy tôi mới lén anh đầu tư và cho vay một số khoản, hy vọng thành công để dễ thuyết phục anh hơn.
Tôi dự định sẽ nói với anh vào một lúc thích hợp, không ngờ anh lại biết được. Lúc đó tôi cảm thấy bối rối, xấu hổ, cuống quýt, thêm chút hiếu thắng. Cũng không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào tôi ăn nói bạt mạng, liều lĩnh theo kiểu: "Tiền em thì em tiêu". Nói xong câu đó, tôi đã thấy run bắn cả người, biết mình sai lại thêm sai khi nói vậy. Anh luôn nhẹ nhàng với tôi như xưa nay vẫn vậy, nói rằng đồng ý với quan điểm đó rồi ra khỏi phòng. Tôi biết anh tức giận, bất bình nên ra sức làm hòa, hứa sẽ không như vậy nữa. Anh chỉ cười gật đầu, vuốt ve, dịu dàng với tôi, sau đó mọi việc hàng ngày vẫn như bình thường. Tôi nghĩ mọi chuyện dần qua dù vẫn cảm thấy có gì đó chưa ổn, không ngờ ngay cuối tháng anh thay đổi hoàn toàn cách tổ chức tài chính gia đình.
Với tôi đây là cú sốc nặng, không phải vì không được giữ nhiều tiền tiêu xài mà vì nguyên nhân khác. Lúc về Việt Nam, tôi và anh chứng kiến một số người đàn ông hàng xóm đưa hầu hết tiền kiếm được cho vợ, lúc về già không còn gì ngoài ít lương hưu, người vợ giữ tiền lại không tốt làm cuộc sống của chồng khổ sở và buồn tủi, đến cả đi chữa bệnh cũng bị vợ tính toán xem có nên chi tiền không. Cả anh và tôi đều bất bình. Anh cực ghét sự toan tính trong cuộc sống vợ chồng, cho rằng vợ chồng ở Việt Nam toàn mưu chước lẫn nhau, nhiều người phụ nữ Việt hay mưu mô, xấu xa về tiền bạc, còn đàn ông Việt hay bê tha, nhậu nhẹt, thiếu trách nhiệm.
Tôi phải nói với anh rằng không phải phụ nữ và đàn ông Việt nào cũng vậy. Lần này anh làm vậy, tôi cảm thấy anh đang nghi ngờ tôi cũng thuộc dạng phụ nữ mưu mô đó. Anh trấn an, bảo làm vậy chỉ để đảm bảo tôi không bị say tiền, gây hại đến tài chính gia đình. Ngoài ra, mỗi người giữ một khoản cũng là cách phòng xa, nếu một người mắc sai lầm tài chính thì vẫn còn người kia. Tôi tạm tin nhưng vẫn cảm giác anh bắt đầu đề phòng tôi, liên hệ tôi với những cô vợ mưu mô kia. Có thể tôi đã lo quá nhiều nhưng không dễ gạt bỏ. Cứ nghĩ đến chuyện đó là tôi thấy rất đau khổ, không thể chấp nhận hình ảnh của mình trong chồng như vậy.
Cũng chính trong trạng thái này, tôi bắt đầu cảm thấy tự ti, dẫn tới việc đòi anh hàng đêm. Anh vốn là người có sức lôi cuốn với phụ nữ, hồi đi học ở nước ngoài (trước khi quen biết tôi) anh đào hoa, yêu nhiều cô, Tây có ta có. Anh còn có danh sách những cô bạn gái cũ ở từng giai đoạn, cùng với những hình ảnh ghi lại khoảnh khắc lãng mạn với họ trong nhật ký, thư tình họ gửi anh, toàn các cô gái xinh đẹp hấp dẫn.
Anh vốn rất thích gái đẹp và tôi cũng chỉ là một trong những người đẹp mà anh tiếp cận. Lúc đó, dù được bạn bè cho biết về anh, tôi đề phòng và cũng có nhiều vệ tinh theo đuổi mà rốt cuộc cũng bị anh chinh phục. Sau đó anh nói đã yêu tôi sâu đậm, muốn hai đứa gắn kết cuộc đời với nhau. Chúng tôi kết hôn, quả thực anh là một người chồng người cha tuyệt vời, là chỗ dựa vững chắc cho mẹ con tôi. Kể cả cưới tôi rồi, các cô gái vẫn không buông tha anh. Cô gái mà anh kể trong bài cũng chỉ là một trong số đó, cô ta còn gửi những hình ảnh ăn mặc gợi cảm của mình cho chồng tôi. Tuy vậy, tôi không thấy anh có biểu hiện gì đáng nghi.
Khi về Việt Nam, tôi thấy các cô gái ở đây còn trắng trợn hơn. Nhiều lúc tôi đi với anh, biết rõ là vợ, mà không ít lần các cô cứ nhìn chồng tôi không chớp mắt. Có một sự thực rõ ràng, đàn ông trẻ rất lâu, trong khi phụ nữ chúng ta lại già rất nhanh. Dường như đàn ông càng trí thức và hoạt động trí óc cao lại càng trẻ. Chồng tôi bây giờ hầu như không thấy khác mấy so với cách đây 10 năm. Còn tôi, dù là người đẹp và chưa bao giờ sao nhãng bản thân, về nước lại càng tăng cường việc chăm sóc nhan sắc cũng như ăn mặc, tham gia vui chơi với bạn bè và hoạt động xã hội, cũng không chống lại được sự lão hóa tự nhiên của thời gian, chưa kể đàn ông thường thích cái mới lạ.
Tôi bắt đầu cảm thấy không tự tin khi cùng bước bên anh dù vẫn được mọi người khen đẹp. Tôi lo rằng anh sẽ không chống được các cô gái trẻ trung, quyến rũ. Anh cười, bảo tôi quá lo, phụ nữ mới dễ phản bội hơn đàn ông, nhất là phụ nữ đẹp như tôi. Lý lẽ của anh đại loại là: "Đàn ông ở thế chủ động có thể tán tỉnh, chai mặt đeo đuổi phụ nữ, còn phụ nữ giở chiêu quyến rũ thì đàn ông có thể chủ động cắt đứt. Đàn ông có thể say nắng vì người đẹp nhưng đủ tỉnh táo để không bỏ gia đình, cùng lắm chỉ mất tiền thôi; còn phụ nữ sẵn sàng vứt tất nếu có người thứ ba. Anh thời trẻ đã yêu nhiều người đẹp rồi, giờ tự tin rằng bản lĩnh vững vàng lắm. Báo chí cứ hay nhấn mạnh chồng phản bội nên phụ nữ hay lo, chứ phụ nữ phản bội chẳng ít".
Anh biết tôi tự ti nên ra sức trấn an, luôn khen tôi đẹp, tôi vẫn không yên tâm được. Có lúc tôi nói sẽ tìm cách bớt yêu anh, thậm chí ghét anh. Anh cười và bảo tôi cứ thử. Tôi thử mấy lần đều không thành, mới thử nghĩ xấu về anh thôi tôi đã thấy không chấp nhận nổi mình. Nói ra không ai tin, tôi từng yêu cầu anh cứ yêu tôi như hiện nay nhưng đối xử bớt tốt đi một chút, anh cười rồi từ chối. Tôi tự bỏ đi chơi một mình hay đi với hội bạn, bớt quan tâm đến anh, rồi cũng chẳng thấy kết quả mấy.
Tôi muốn anh "trả bài" hàng đêm không phải vì muốn đòi lại quyền quản lý tài chính. Nếu việc tài chính hiện nay làm anh thấy yên tâm hơn, không nghĩ vợ có ý xấu thì tôi sẵn sàng. Tôi đã ngừng mọi khoản đầu tư theo ý anh, chỉ muốn cảm thấy thêm yên tâm nhiều hơn nữa là anh vẫn luôn yêu mình. Lý do khác là tôi cũng muốn "trả đũa" anh, do kiêu hãnh bị đụng chạm. Thực sự một năm nay tôi có chút xao nhãng chuyện giường chiếu do mải nghĩ vụ đầu tư. Anh không rõ nguyên nhân, trêu rằng tôi đã yếu hơn hẳn. Tôi rất ấm ức nên muốn cho anh biết về chuyện này còn mạnh hơn anh nữa. Ngoài ra, tôi cũng thừa nhận mình có ý muốn làm chồng "hết sức", không thể linh tinh bên ngoài. Tôi biết cách này không hay nhưng thực sự chưa nghĩ ra cách nào khác.
Cái lý thuyết của anh về việc "phụ nữ dễ phản bội hơn đàn ông", còn tự tin mình vững vàng, làm tôi không thể yên tâm. Tôi nghĩ anh chưa lường hết được sự nguy hiểm ở đây. Anh vốn đẹp trai phong độ, giờ lại thêm nét quyến rũ của người đàn ông từng trải, tiền nhiều trong túi (anh nói thu nhập trên 200 triệu/tháng khi viết bài, nhưng nên nói là gần 300 triệu /tháng thì đúng hơn), các cô gái dễ gì chịu bỏ qua. Chính anh vốn rất thích gái đẹp, chẳng lẽ không có lúc nào nảy ra ý nghĩ chơi bời một chút cho vui, khi sẵn tiền trong túi? Nếu có lúc anh sẩy chân với cô gái nào đó, chơi bời qua đêm thoáng chốc còn đỡ, chỉ thoáng nghĩ nhỡ ra anh đi theo cái lý thuyết "một vợ một người tình và chăm sóc tốt cho cả hai" như bây giờ nhan nhản là tôi đã muốn ngạt thở. Tôi biết anh sẽ không bỏ gia đình nhưng bản thân yêu anh chứ không cần người chu cấp tiền bạc. Không có thu nhập như chồng thì tôi vẫn tự tin mình có khả năng nuôi bản thân với con, gia đình tôi cũng tương đối khá giả.
Tôi thực sự lo lắng, căng thẳng, sẽ không bắt chồng hoàn thành nghĩa vụ trên giường hàng đêm nữa, cũng không đòi chồng quay lại trạng thái tài chính cũ, dù cũng chẳng tìm ra biện pháp gì khác. Có lẽ tôi đành phải tin vào cái lý thuyết và bản lĩnh của anh, bớt nhạy cảm đi. Giá như anh đừng tốt với tôi như vậy, tôi sẽ bớt yêu anh hơn, không phải rơi vào tình trạng thế này. Tôi không biết đã nghe bài hát "I hate myself for loving you" bao nhiêu lần rồi, không bao giờ có thể nghĩ sắc đẹp và sự quyến rũ của bản thân (thứ vốn làm tôi tự tin), thậm chí hơi kiêu từ bao năm nay, giờ lại làm tôi tự ti đến vậy. Cảm ơn các bạn đã lắng nghe tâm sự của tôi.
Hân
Độc giả gọi vào số để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc