Tôi 27 tuổi, giáo viên một trường PTTH. Năm tôi học cấp 3, có người bạn rất thích tôi, tên Nam. Tôi lúc ấy học giỏi, xinh xắn nên không đoái hoài gì, cậu ấy vẫn thích tôi, viết thư nói sẽ học thật giỏi để tôi chú ý. Một năm sau đó, cậu ấy lên top 5 của lớp dù trước đó chỉ ở mức trung bình. Vào đại học, tối nào Nam cũng đạp xe cả chục km sang chỗ trọ của tôi dù nhiều lúc tôi không buồn gặp. Sau này vài lần tôi gặp khó khăn, Nam luôn là người đứng ra giúp đỡ nhiệt tình. Tôi cảm động nên mở lòng hơn với cậu ấy, chúng tôi trở nên thân thiết. Tôi vẫn nói không bao giờ yêu Nam dù thực tâm quý mến cậu ấy (cảm giác yêu đương không có, lúc nào cũng khuyên cậu ấy nên tìm người khác). Cậu ấy chỉ cười, không tỏ ra săn đón tôi nữa dù luôn bên cạnh lúc tôi cần.
Thời gian đó tôi cũng có bạn trai, sau chia tay, Nam biết chuyện chẳng can thiệp vào. Lúc ra trường tôi và Nam đều xin được việc ở Hà Nội, cậu ấy làm việc tốt, được cử vào Sài Gòn làm trưởng một chi nhánh trong đó nhưng Nam từ chối. Tôi hỏi thì cậu ấy bảo sợ phải xa tôi, rồi tôi lại đi lấy chồng mất. Tôi nói đằng nào chẳng phải cưới một ai đó, Nam bảo chờ tôi cưới xong rồi đi cũng chưa muộn, giờ đi sẽ ân hận mãi mãi. Tôi cảm thấy hơi khó chịu vì làm mất cơ hội của cậu ấy nhưng tự Nam quyết định thế.
Tôi sau đó gặp và yêu Cường. Chúng tôi rất hợp nhau, thấu hiểu và hạnh phúc bên nhau. Cường như người sinh ra dành cho tôi vậy. Anh giỏi giang, chăm chỉ, luôn cố gắng, tâm lý và cũng thương yêu tôi. Bất ngờ tôi mang thai đúng lúc anh có quyết định cử đi công tác nước ngoài một năm. Anh năn nỉ tôi bỏ cái thai đi, lúc về chúng tôi sẽ cưới và có những đứa con khác. Đây là cơ hội mà anh phải phấn đấu bao năm mới được, nó sẽ mở ra những cơ hội phát triển nghề nghiệp, vị trí và kiến tiền cho anh. Anh nói khi anh về chúng tôi sẽ không phải ở nhà thuê nữa, con cái được ăn học trong môi trường tốt hơn. Anh ôm tôi và khóc, mong tôi cho hai đứa một cơ hội về cuộc sống.
Mọi người sẽ cho rằng tôi mù quáng nhưng tôi tin Cường nói thật lòng, chỉ có điều bản thân không muốn bỏ con. Tôi có tâm sự với Nam điều này và đột nhiên cậu ấy bảo sẽ làm đám cưới với tôi, yêu thương mẹ con tôi suốt đời. Cậu ấy rất nhiệt thành, còn bảo như là duyên số vậy, nếu tôi không có chuyện chắc cậu ấy không bao giờ có hy vọng làm chồng tôi. Để cảm ơn cuộc sống, cậu sẽ luôn yêu thương và chăm lo cho cả gia đình. Tôi là giáo viên hợp đồng, nếu giữ cái thai lại mà chưa có chồng có thể thất nghiệp, không nuôi nổi con. Nếu tôi không yêu mà lấy Nam, sợ cuộc sống đầy bất hạnh. Còn bỏ thai và chờ Cường thì tôi thương con và sẽ ân hận cả đời. Mong các bạn cho tôi lời khuyên. Chân thành cảm ơn.
Huyền
Post a Comment