Tôi là tác giả bài viết "Hết lòng vì anh cuối cùng chẳng được gì" cách đây hơn một năm. Bây giờ tất cả đã "sang trang mới", tôi muốn viết bài này gởi đến người vợ mới của chồng cũ tôi. Tôi tin đời có luật nhân quả, chỉ là sớm hay muộn thôi.
Gởi cô, người vợ mới của chồng cũ tôi: Tôi biết cô đang dùng đủ chiêu trò để kích thích sự tò mò của tôi và muốn lấy đi những giọt nước mắt đầy hận thù trong tôi. Nhưng lạ thay, nhìn những tấm hình cưới đầy lãng mạn của cô và anh từ trang cá nhân của người thân cô, không hiểu sao tôi lại mỉm cười rất tươi thay vì ngồi khóc ướt cả bàn phím như ngày xưa. Cô, một người đàn bà thật không đơn giản mặc dù tuổi đời mới chỉ đôi mươi (xin lỗi cho tôi gọi cô là "đàn bà" vì chính cô đã giới thiệu với tôi rằng từng cặp với bao người đàn ông trên đất Sài thành).
Ngày cặp với anh, cô bảo tôi "Em tự tin mình trẻ, đẹp và quyến rũ hơn chị nên chồng chị mê em cũng là chuyện bình thường thôi". Tôi đã xỉu ngay trên bàn làm việc và vào viện cấp cứu. Cô lại kêu tôi dùng chiêu trò để níu kéo chồng về. Con gái tôi nhớ bố khóc rất nhiều rồi ốm ly bì, cô vẫn không cho bố nó về thăm, cô bảo tôi đừng đem con ra làm những trò đê tiện, tình yêu đã hết rồi nên để anh ấy mãn nguyện sống bên cô vì cô mới là người anh yêu thật lòng. Rằng anh không thể sống thiếu cô, những thứ đã không thuộc về mình thì đừng cố níu giữ.
Ngày đó tôi sụp đổ, tiều tụy vì quá bất ngờ trước sự phản bội trơ trẽn của chồng, sự trắng trợn đắc chí của cô, tôi vẫn không được hai người buông tha, cô cho tôi những câu nói mà dù đến chết tôi vẫn không quên và luôn mang chữ hận. Ngày đó đến nay đã hơn một năm và tính chính xác thì cô đã ăn ở với chồng cũ tôi tròn hai năm.
Tôi đã cất công đi tìm hiểu và được biết cô là gái làng chơi. Tôi chợt đau gấp trăm ngàn lần vì chồng mình là một người có địa vị xã hội, tôi là người cũng học thức đàng hoàng, con gái tôi lại như một thiên thần yêu bố hơn tất cả. Tôi lại còn tìm hiểu được cô đã có một đứa con gái trạc tuổi con tôi, vậy mà cô giấu biệt tăm tin đó với chồng tôi. Cô ơi, cái kim trong bọc có ngày lòi ra, người ta nói "thiên chức làm mẹ" chứ không ai nói "thiên chức làm vợ". Đừng để con cái sau này nó hận chính bậc sinh thành của mình.
Cô bày mưu tính kế đủ đường hòng chia rẽ gia đình tôi, chia rẽ tình cha con máu mủ. Cô bảo với tôi hãy biết nuôi dạy con cho tốt đi, đừng mất công với những thứ không còn thuộc về mình. Và cô đã được mãn nguyện, bố của con tôi dù cuối tuần nào cũng lên thăm cô vượt hàng trăm cây số nhưng không hề đến thăm con dù nhà tôi ở rất gần cô. Bẵng đi hơn nửa năm trời, qua tài huấn luyện của cô, chồng tôi không hề đến thăm con, cũng chẳng gọi điện hỏi thăm, tôi coi như con không có người cha tồi tệ như vậy nữa. Tôi chấp nhận sự thật và dần mỉm cười. Tôi đã bắt đầu sống bớt sân si, tự chăm sóc bản thân tốt hơn, tìm lại một công việc làm như ý và dành hết thời gian cho con gái.
Một ngày nọ, chồng tôi đã nghe thông tin tôi lấy chồng mới, anh cuống cuồng lục tung các trang mạng nhằm tìm kiếm hình ảnh về chồng mới của tôi, người sẽ thay anh làm cha con tôi (tất nhiên là không bao giờ có). Rồi vô tình tôi đưa con đi du lịch và gặp lại bố nó, cô có biết bố con họ gặp nhau vui cỡ nào sau gần một năm xa cách? Dù con tôi mới ba tuổi rưỡi nhưng có lẽ được sinh ra trong nghịch cảnh nên nó có phần khôn ngoan và hiểu chuyện. Sau lần đó anh ấy bảo tôi "Giá như ngày đó em và con đừng đi thì đã không có ngày hôm nay, anh đã đấu tranh tư tưởng rất nhiều hơn nửa năm qua nhưng không thắng được", rồi tôi và anh cùng khóc trong điện thoại.
Sau lần đó, bố của con tôi đã đến thăm nó nhiều hơn, tôi tạo mọi điều kiện để họ bên nhau vì hơn ai hết tôi hiểu con gái mình cần bố thế nào. Nhưng cô thật ác, thừa biết ông bà nội nó mâu thuẫn với tôi nên nhân cơ hội lập công. Cô đã mách họ rằng bố con nó gặp nhau để tất cả chúng tôi đều bị chửi.
Cô có biết ngay sau đó chồng cô điện thoại tôi và nói gì không? "Em yên tâm, đừng buồn, dù có bất kỳ chuyện gì xảy ra anh cũng lo cho con đầu tiên mà". Cô chia rẽ gia đình tôi, rồi giờ cả cái quyền thăm con cô cũng cấm đoán. Con gái tôi dù chưa tròn bốn tuổi nhưng đã thuộc số điện thoại bố mẹ và tự gọi bố khi muốn. Cô ơi, nếu cô từng làm mẹ sẽ hiểu niềm hạnh phúc biết nhường nào khi nghe con mình bi bô trong điện thoại đủ điều. Mà tôi nghĩ cô không suy nghĩ và cảm nhận được đến đó đâu.
Hôm nay tôi đã nhìn thấy loạt ảnh cưới của cô. Cô đã nhờ người thân kết bạn với tôi rồi quăng một đống hình cưới mà chồng cũ tôi là chú rể. Thật không được như mong muốn của cô, tôi giờ không buồn, không khóc, không xỉu mà tự dưng mỉm cười. Tôi biết cô rất đắc chí với tất cả những gì đang xảy ra trong cuộc sống này. Cô nhắm vào cái gia tài nhà họ khi chồng cũ tôi là con một để nhàn tấm thân và sự nghiệp đang ổn định của anh ấy để tiêu sài tẹt ga. Ở đời đâu ai biết được chữ ngờ, cô còn quá trẻ, hãy sống và cảm nhận, đời không suôn sẻ như cô nghĩ đâu.
Hiền
Post a Comment