Tôi gặp em hơn một năm trước trên một diễn đàn, chúng tôi nói chuyện và cảm thấy rất hợp. Sau đó chúng tôi yêu nhau, người ở Hà Nội người ở TP HCM. Thật sự đó là quãng thời gian đẹp nhất đời tôi. Bạn gái rất thương tôi, thường nói những lời ngọt ngào, tặng tôi và gia đình những món quà cô ấy tự làm. Dù ở xa, khoảng 2 tháng mới gặp nhau một lần nhưng tôi luôn thấy ấm áp. Bạn gái không có nhiều mối quan hệ, nếu không vướng việc gia đình thì toàn bộ thời gian em đều dành cho tôi. Chúng tôi dự định sang năm cô ấy ra Hà Nội sẽ ở riêng. 5 tháng đầu, hai đứa hầu như không cãi cọ, rất hạnh phúc, sau đó ba mẹ cô ấy kịch liệt phản đối chuyện chúng tôi quen nhau. Bố mẹ cô ấy gọi điện đe dọa tôi. Sau đấy, chúng tôi gặp nhau rất khổ sở, phải giấu bằng mọi cách.

Tôi vào TP HCM gặp em đến 17h em phải về, mình tôi lại lủi thủi. Nếu trước kia em có thể ra Hà Nội thì giờ chỉ tôi thu xếp vào với em thôi. Cả hai rất buồn và đau khổ nhưng tự nhủ với nhau phải đi làm, phải học xong có tấm bằng để ra ở riêng. Tôi lao vào học thêm, kiếm tiền, một phần để trang trải những lần vào TP HCM, một phần để sau này em ra Hà Nội có thể đỡ đần và lo cho em được. Rồi hai đứa bắt đầu mệt mỏi, cãi nhau vì những điều vặt vãnh nhưng luôn thỏa thuận cãi nhau như thế nào vẫn phải giải quyết ngay, để hôm sau có thể như bình thường.

Công việc ngày càng áp lực vì có một vài người nghỉ và tôi phải nhận hết phần việc của họ. Trước kia chúng tôi có thể nói chuyện suốt ngày thì giờ phải hoàn thành xong việc tôi mới có thể nói chuyện với em, hoặc tranh thủ vừa học vừa nói chuyện. Quá áp lực vì mối quan hệ có nhiều chuyện không như ý, tôi trở nên nóng nảy dù rất thương em, có cãi nhau cũng chỉ mong em có thể thay đổi vài điều nho nhỏ để tốt hơn. Mỗi lần như thế em cũng thấy sai và nói sẽ thay đổi. Tôi không ngờ những lần tranh luận đã đẩy mối quan hệ này đi xa. Dịp Tết, em bận bịu hơn, phải đi với gia đình chúc Tết nhiều nơi. Tôi ở nhà yên tâm vì nghĩ có việc gia đình ai chẳng phải giải quyết. Trong thời gian ấy, có con trai người bạn từ Mỹ của gia đình em về nước, hai nhà đã gặp gỡ nhau. Ban đầu là những chuyến đi giữa hai gia đình, sau em nói dối đi với anh ta hai lần và bị tôi phát hiện.

Tôi rất sốc, không nghĩ chúng tôi từng yêu thương nhau đến vậy mà chỉ khoảng một tuần mọi việc thay đổi, em không còn là cô gái tôi quen ngày trước, giờ em lạnh nhạt hơn rất nhiều. Trước kia, tôi nhắn tin hay gọi điện em đều lập tức trả lời thì giờ tôi phải chờ đợi, điện thoại em lúc gọi được lúc không. Tôi hỏi có phải đã cảm nắng bạn trai kia không, em thú nhận và khóc. Ngay lập tức, tôi bay vào TP HCM nhưng gặp em tôi không mắng mỏ, không căng thẳng, chỉ ôm em vào lòng và hỏi chuyện gì đã xảy ra. Tôi nhận lỗi vì thời gian qua quá nóng nảy. Trước đây em đối xử quá tốt và tôi tự hứa nếu em có sai, chỉ một lần thôi, tôi có thể bỏ qua tất cả nếu em chịu quay về. Còn em quyết định ra đi, tôi cũng không níu kéo vì hạnh phúc của em. Tôi xin em đưa ra quyết định để chấm dứt đau khổ. Chúng tôi gặp nhau vào ngày Valentine, em tặng quà và ôm tôi vào lòng nhưng tối hôm ấy tôi nhận được tin nhắn: “Em biết hơn một năm qua anh rất thương em nhưng giờ em chưa thể đưa ra lựa chọn của mình. Liệu anh có thể cho em thời gian 5 ngày để suy nghĩ không”? Hiện giờ tôi hoang mang lắm, không biết liệu em có chọn tôi và dứt cơn cảm nắng kia không? Nếu chọn tôi, người kia ở gần thế, liệu em có bản lĩnh để từ chối khi họ là người được ba mẹ em ủng hộ?

Lâm

Let's block ads! (Why?)

Post a Comment

 
Top