Tôi và vợ kết hôn chưa đầy một năm mà giờ tôi đang phân vân không biết có nên ly hôn không. Chuyện là thế này: Bố tôi mất sớm, mẹ ở vậy nuôi tôi khôn lớn, bù lại tôi cũng thương mẹ nên chăm chỉ học hành rồi ra trường có việc làm ổn định. Hơn một năm trước tôi đưa bạn gái về ra mắt mẹ, ngay từ đầu mẹ đã có ý khuyên tôi không nên cưới vì nhìn cô ấy là người sống không tình cảm, nếu lấy sau này tôi sẽ khổ. Tuy vậy vì yêu cô ấy nên tôi vẫn quyết tâm cưới. Thấy tôi quyết tâm nên mẹ cũng đồng ý, giờ cô ấy là vợ tôi.

Cưới rồi vợ chồng tôi ở chung với mẹ. Ban ngày chúng tôi đi làm, mẹ ở nhà chiều cơm nước tối về vợ chồng tôi chỉ ăn và rửa bát. Tuy vậy nếp sống khác nhau khiến xung đột giữa hai người phụ nữ của tôi đã diễn ra. Vợ tôi quen ở một mình nên quạt điện ra khỏi phòng hoặc dùng xong không tắt, mẹ tôi thường nhắc nhở là không dùng nữa thì nên tắt đi, để vậy lãng phí. Hay như nước khi dùng thì vợ tôi cứ để vòi nước chảy xối xả, dù có nhiều lúc không dùng đến. Vợ tôi vẫn vậy rồi cằn nhằn với tôi là mẹ hay nói.

Vợ tôi khá bừa bộn, áo quần mặc xong cứ để tùm lum trong nhà tắm. Mẹ nhắc là cái nào giặt tay thì các con để riêng ra, cái nào giặt máy thì cho vào giỏ, thế mà vợ cũng không sửa được. Mẹ nhắc cô ấy không thay đổi bao giờ, rồi cứ phàn nàn với tôi là đi làm cả tuần mệt, cứ để vậy cuối tuần rồi dọn một thể. Tôi một mặt giải thích cho vợ hiểu là mẹ nói cũng có phần đúng, nhiều hôm thấy em xuống dưới nhà mà điện tầng trên sáng trưng, quạt vẫn bật là không nên. Một mặt tôi cũng trấn an mẹ là tuổi trẻ bây giờ thoải mái, mẹ đừng bận tâm nhiều. Mẹ tôi thay đổi phần nào, ít nhắc nhở vợ hơn, nhưng vợ tôi thấy chẳng thay đổi là bao. Cứ vậy mâu thuẫn giữa mẹ và vợ cứ âm ỉ.

Một thời gian vợ tôi đòi ra ở riêng, tôi thấy vợ đề nghị cũng có lý vì hai thế hệ không dung hòa được là chuyện bình thường. Tôi đồng ý và nói chuyện với mẹ. Trái với dự tính của bản thân, tôi phải suy nghĩ cả tuần liền để tìm cách nói thế nào cho mẹ đồng ý. Thế mà tôi vừa đề cập đến chuyện ra ở riêng mẹ đồng ý luôn. Mẹ còn bảo ra ở riêng rồi cố gắng có cháu sớm, giờ mẹ còn khỏe còn có thể bế cháu giúp được. Tôi nghe mẹ nói mà chảy hết nước mắt, mẹ già rồi chẳng nghĩ gì cho bản thân những lúc trái gió trở trời, chỉ lo cho hạnh phúc của con trai. Tôi tự hứa ra ở riêng sẽ chăm về thăm mẹ hơn.

Từ ngày ra ở riêng tôi mới thấy mức độ lười của vợ. Hai vợ chồng đi làm cả ngày, tối về tôi chỉ muốn nấu cơm ăn ở nhà thế mà vợ luôn lấy cớ này cớ nọ để đi ăn ngoài. Nhiều hôm tôi phải chủ động đi chợ về nấu không thì về nhà cô ấy lại bắt ra ngoài ăn. Điện nước cô ấy dùng nhiều đến nỗi hóa đơn còn nhiều hơn hồi ở chung với mẹ, rồi cô ấy phàn nàn là đồng hồ sai. Tuy vậy điều tôi buồn nhất là mỗi lần rủ vợ về thăm mẹ là cô ấy đều viện hết việc này việc nọ. Có hôm bảo về thăm mẹ, cô ấy bảo đi sớm rồi ăn ngoài, xem phim xong rồi về nhà mẹ. Tôi đồng ý nhưng khi xem phim xong cô ấy lại lượn lờ siêu thị đến gần 10 giờ mới quay ra, lúc này mẹ ngủ rồi nên lại thôi. Về nhà cô ấy ngủ say sưa, tôi thao thức nghĩ mình thật bất hiếu, thương mẹ đến chảy nước mắt. Sau đó tôi dành buổi trưa về ăn cơm với mẹ. Nhà mẹ cách cơ quan 10km, trưa tôi không ăn ở cơ quan, không chơi game nữa mà phi về nhà mẹ ăn cơm, nói chuyện với mẹ chút rồi đi làm, lúc đầu cũng mệt nhưng dần thấy quen. Được cái mẹ rất vui, nấu rất nhiều món ngon cho tôi ăn. Hiếm họa lắm tôi mới dẫn được vợ về nhà mẹ một tối.

Mọi việc cứ vậy đến hôm cách đây một tháng thì xảy ra chuyện. Tôi chuẩn bị đi công tác một tháng. Trước khi đi tôi luôn bảo vợ thỉnh thoảng qua nhà mẹ xem mẹ thế nào, nhìn mẹ khỏe vậy chứ thực ra cũng gần 70 tuổi rồi còn gì. Biết tính vợ nên tôi nhắc khá nhiều lần, cô ấy phát cáu và bảo “Biết rồi, khổ lắm, nói mãi”. Tuy vậy khi đi công tác rồi mỗi lần tôi nhắc cô ấy chạy qua nhà mẹ thì cô ấy toàn lấy cớ này cớ nọ làm tôi rất bực. Công tác được 3 tuần, tự nhiên tôi rất khó gọi cho mẹ, gọi hoài mẹ mới bắt máy, chỉ bảo mẹ khỏe, đang bận chút rồi cúp máy.

Khác với mọi ngày, lần nào tôi gọi mẹ cũng nói chuyện rất lâu, kể mọi chuyện trong xóm, hội người già cho tôi. Tôi thấy nóng ruột vô cùng, nhiều lúc mẹ tắt hẳn máy không gọi được. Tôi bảo vợ sang nhà thì cô ấy cứ ậm ừ không biết có sang không nữa. Sốt ruột quá tôi đành xin phép sếp về sớm, sếp rất bực nhưng tôi cứ xin nhiều lần nên ông phải đồng ý. Về đến thành phố là tôi đến thẳng nhà mẹ luôn, vào nhà thấy cửa khép hờ, bước vào nhà cảm giác lạnh lẽo vô cùng, không thấy mẹ đâu tôi bước lên tầng 2 thì thấy bác hàng xóm đang đút cháo cho mẹ. Nhìn thấy tôi bác ấy trách là con bất hiếu, ngày xưa mọi người giới thiệu rất nhiều đám, mẹ sợ con khổ nên ở vậy nuôi con, thế mà giờ ốm đau cả tuần không thấy mặt mũi con đâu. Cả con, cả dâu không một lần đến thăm mẹ ốm.

Tôi bất giác chảy nước mắt vì thương mẹ quá, nghĩ mà giận vợ vô cùng. Từ hôm đó đến nay đã một tuần rồi, tôi ở nhà chăm mẹ ốm, vợ gọi tôi vẫn bảo đang công tác và cô ấy không hề sang thăm mẹ một lần nào. Mẹ hỏi tôi hai vợ chồng có chuyện gì nhưng tôi nói dối mẹ là vợ đi công tác. Tôi không hiểu nổi cô ấy, bố mẹ vợ ở xa 200km nhưng một, hai tháng chúng tôi đều về quê thăm và biếu quà. Mẹ tôi ở cách có 10 km mà vợ tôi không thể bước chân sang. Tôi cũng không đòi hỏi cô ấy phải thương mẹ chồng như mẹ ruột, nhưng ít ra cô ấy cũng phải hiểu mẹ là người sinh ra tôi, là người già cũng cần giúp đỡ chứ. Giờ chưa con cái, chứ sau này có con nữa thì cô ấy sẽ dạy con tôi đối xử với bà nội như thế nào đây? Giờ trong đầu tôi chỉ nghĩ đến ly hôn, chứ tình yêu dành cho cô ấy đã phai nhạt nhiều rồi. Mong mọi người cho tôi lời khuyên. Chân thành cảm ơn.

Huấn

Let's block ads! (Why?)

Post a Comment

 
Top