Bọn mình yêu nhau, tính cả thời gian ở bên và xa nhau cũng gần 2 năm rồi, em nhỉ? Bên nhau được nửa năm, bao ngọt bùi, trăn trở, rồi anh lại đi học ở xứ người đã hơn gấp đôi thời gian ấy. Chuyện tình chúng mình và anh dám chắc của cặp đôi nào cũng vậy, đều như những truyện ngôn tình, lãng mạn, đầy cảm xúc hỉ nộ ái ố.

Anh và em đến với nhau trong khoảng thời gian em và người ấy xác định sẽ chẳng bên nhau thêm nữa nhưng vẫn chưa dứt khoát được. Trong khi đó anh vừa nhận kết quả sẽ đi học xa nhà, cách gần 5000 dặm. Có lẽ người ta nói đúng, con người ta hướng về nhau, bên nhau vượt qua khó khăn dễ hơn là đồng hành với nhau khi giông bão đã dần qua đi. Em có còn nhớ những ngày đi dạo dưới những hàng cây, quanh khu bốn hồ trường Nông nghiệp, hay những đoá hoa tươi thắm chúng ta tặng nhau chẳng vì dịp nào? Vòng hoa đội đầu màu vàng anh kết từ hoa đồng nội khu đô thị Trâu Quỳ nhân ngày chúng mình xem “Tôi thấy hoa vàng trên cỏ xanh”. Anh nhớ mãi những lần em tới nhà, chúng mình cùng chuẩn bị cơm, anh khen ngon còn em “bĩu mỏ”. Rồi biết bao kỷ niệm mà chỉ 6 tháng chúng ta đã có, nhiều như thể người ta yêu cả vài năm. Khi ấy, anh đã mơ về hạnh phúc của hai đứa, về tương lai.

Mọi chuyện đã đổi thay thật nhanh chóng và bất ngờ kể từ khi anh đi học xa nhà. Số lần chúng ta mâu thuẫn tăng lên, em bắt đầu “hạn chế” lượng thời gian nhắn tin và kênh nhắn tin với anh. Muốn gọi video cho em, kể em nghe những trải nghiệm trời Tây, những cô đơn nơi xứ người nhưng em thường tìm cách lảng.

Tầm này năm trước, em rời nơi ở để về quê những mong cắt đứt mọi chuyện với người ấy. Rồi anh bỏ cả kỳ nghỉ nơi đây để về an ủi và đưa em đi chơi xa, khi em nói cảm thấy buồn. Tưởng rằng sự kiên định và chân thành sẽ lay động được em thì cũng là lúc anh nhận ra em chưa khi nào quên người ấy, em và người ấy vẫn qua lại với nhau. Em trách anh hay soi mói chuyện của em và người ấy, trách anh ghen tuông và nghĩ quá nhiều nhưng những gì em và người ấy làm, bằng cách này hay cách khác, phần lớn anh đều biết. Yêu xa khó lắm, phải không em? Ngày Tết anh về nhà em, cũng chỉ còn 10 tháng học xa nhà, em vẫn nói 2 năm anh xa nhà dài quá. Anh như chết lặng, mọi cố gắng của anh, hơn nửa chặng đường đã qua và điều anh nhận được là “2 năm dài quá”.

Giờ anh thấm thía những nguyên lý thật giản đơn trong cuộc sống: không thể “ép duyên” và không thể thay thế được vị trí của ai kia trong trái tim em. Yêu xa khó quá! Những “thề nguyền trong giông bão”, những kỷ niệm, những ký ức vui buồn bên nhau không thật nhiều giá trị khi mà em vẫn không thể dứt khoát chọn anh hay người ấy. Hôm qua, anh đã viết riêng cho em những lời chia ly, hôm nay anh viết tóm tắt chuyện của chúng mình để những ai đọc được sẽ thấy: Nếu yêu nhau thật lòng, hãy quyết tâm từ cả hai phía và lường trước những khó khăn khi yêu xa. Khi chưa quên được người yêu cũ, đừng vội tiến đến với ai đó bởi có thể làm tổn thương người mới đến bằng cách này hay cách khác.

Sau chừng ấy ngày tháng vật vã, mâu thuẫn, lạc nhau, anh và em giờ là bạn. Trách em anh cũng có trách, thương em rất nhiều nhưng anh không thể tiếp tục khi em không hướng về nơi anh và những tổn thương anh đã có. Anh nhớ tới câu: Yêu không giữ, mất đừng tìm.

Lạc Lạc

Let's block ads! (Why?)

Post a Comment

 
Top