Tôi 24 tuổi, là con út trong gia đình, ba mẹ sinh được 5 người con. Ngay từ khi còn bé nhà tôi nghèo nên hai bên nội ngoại khinh rẻ, không giúp đỡ gì. Mẹ buôn bán cũng đủ tiền cơm nước hàng ngày, còn tiền học được miễn 12 năm vì là hộ nghèo. Ấy vậy mà 3 chị em tôi không chùn bước, hết đi bán hàng rong đến làm thêm để trang trải tiền học thêm cũng như quần áo. Hai anh thì một người được bà cố nuôi từ nhỏ đến 12 tuổi, còn anh nhỏ mẹ tôi nuôi. Giờ ai cũng học hành tới nơi tới chốn và có công việc ổn, 2 chị đã có gia đình riêng. Điều làm tôi ám ảnh là tuổi thơ bất hạnh của mình. Ba tôi suốt ngày say xỉn, cờ bạc, rượu chè, gái gú, đi làm có tiền nhưng không đưa cho mẹ để lo tiền sinh hoạt. Có những lần mẹ đòi tiền ăn là gây nhau rồi ba tôi cầm chổi đánh mẹ. Mẹ nhu nhược nhưng ăn nói khó nghe, từ nhỏ gia đình bà "trọng nam khinh nữ" nên cũng khổ nhiều.
Điều tôi ghét mẹ nhất là bà cũng y như bà ngoại tôi, "trọng nam khinh nữ" mọi thứ tốt đẹp bà đều dành cho các con trai mà không đếm xỉa gì đến chị em tôi, lại nói những câu khiến tôi tổn thương. Năm tôi học cấp hai phải trải qua một cuộc phẫu thuật nhưng không có một người thân nào bên cạnh, lúc mổ xong không có ai cả, ba say xỉn, mẹ cũng không qua. Lúc đó tôi oán hận lắm, rồi những người xung quanh giúp đỡ gọi điện thoại về nhà mẹ mới qua trực một đêm. Sớm hôm sau mẹ mang hết tiền sữa và trái cây mà họ hàng cho tôi về cho con trai ở nhà, không để lại gì cả, nói là sợ bị mất nhưng sau đó cũng không đem qua cho tôi dùng.
Năm học cấp ba tôi nhịn tiền ăn sáng để lớp 12 đi luyện thi, lúc đó 2 chị đã đi làm nhưng không giúp đỡ cho tôi. Ba không có trách nhiệm còn mẹ chỉ thích lo cho con trai. Giờ ra trường rồi nhưng ba vẫn không thay đổi, đêm nào cũng đi đến khuya. Tôi có suy nghĩ nếu ba mẹ mà nằm xuống, đau ốm bệnh tật thật sự tôi sẽ không buồn chút nào, cũng như người dưng mà thôi, như vậy có phải là bất hiếu? Đợt vừa rồi nhà tôi mở đường, mảnh đất ở nhà có thể tách làm 3 lô, ngày xưa đất không có giá trị lắm mà giờ lại khác. Ba cho hai anh mỗi anh một lô còn 3 chị em tôi một lô (suy nghĩ là vậy nhưng chưa có tách). Thật sự tôi cảm thấy không công bằng, nói muốn một phần của mình thì hai anh bảo tôi tham, con gái đáng lẽ không cho, đi lấy chồng rồi thì như bát nước đổ đi. Ba mẹ tôi cũng có ý như vậy, còn nói mấy câu sốc lắm làm tôi tổn thương.
Chuyện vừa rồi cũng chẳng có gì nếu như ba không nhập viện vì bị xuất huyết dạ dày (do ăn nhậu nhiều và là lần thứ 2 bị rồi), hai anh trai không qua chăm còn bảo chết thì thôi, nói mãi mới qua thăm rồi về, có tôi là hai ngày đầu chạy qua chạy về lo mua này kia. Tại sao hai anh hưởng phần nhiều mà không có trách nhiệm gì hết, vậy thì sao ba mẹ tôi lại "trọng nam khinh nữ" như vậy? Nếu sau này ba mẹ đau ốm, nếu hai anh cũng rũ bỏ trách nhiệm rồi tôi cũng làm vậy thì có quá bất hiếu không? Giờ tôi cũng chẳng cần tài sản ông bà cho, chỉ mong đừng phiền gì đến cuộc sống của mình sau này, tôi thật sự còn hận ba mẹ lắm.
Huyền
Post a Comment