Lâu lắm rồi tôi mới được trải lòng mình ra đây bởi đã ôm mọi ưu phiền mấy năm trời mà không dám kể với ai, kể cả bố mẹ đẻ. Tôi đang làm ở ủy ban huyện, chồng là bác sĩ. Người ngoài nhìn vào gia đình tôi có vẻ đủ đầy, nhà cao cửa rộng, công việc hai vợ chồng đều ổn định, con cái khoẻ mạnh. Tôi đi làm và lấy lương của mình chi tiêu mọi thứ trong gia đình, còn lại tiết kiệm chút ít để mua sắm đồ đạc hoặc đưa anh gửi ngân hàng cùng. Còn anh làm được bao nhiêu tự giữ, lúc mua vàng, lúc gửi tiết kiệm. Thế nhưng tất cả không như vỏ bọc hoàn hảo của nó, vì vậy tôi kể chi tiết rất mong nhận được sự góp ý để có thể thay đổi tình hình hiện tại của bản thân.

Chồng tôi cực kỳ gia trưởng, điều gì nói ra cũng cho là đúng. Tôi góp ý hoặc nói lại là sẵn sàng quay sang đánh luôn, kể cả đang đi xe ngoài đường. Nhiều lần tôi thâm tím mình mẩy, mẹ chồng hỏi tại sao, tôi kể lại nhưng bà luôn bênh con trai.

Chồng tôi hà tiện nếu không muốn nói là keo kiệt đến mức "vắt cổ chày ra nước". Ngày yêu nhau, tôi đã nghe mọi người khuyên, nhưng vì lúc ấy trái tim lu mờ cả lý trí nên chẳng để tâm. Giờ chính tôi là người lãnh hậu quả. Anh lúc nào cũng chỉ muốn lấy của người khác, không bao giờ cho ai một xu, kể cả bố mẹ đẻ và lúc nào cũng chửi tôi chi tiêu hoang phí. Vì vậy, tôi chưa bao giờ được anh mua cho thứ gì từ khi cưới.

Dù mới kết hôn được vài năm ngắn ngủi nhưng chồng luôn xưng hô "mày tao" câu cửa miệng là chửi tôi ngu cho dù có mặt mọi người ở đó. Anh nói chuyện cộc lốc, thô thiển, thế nhưng khi nhắn hoặc giao tiếp với mọi người thì lại nói ngọt lịm. Tôi cũng không thể lý giải vì sao, hay vì chán ngán tôi nên mọi ngôn ngữ và hành động anh đều như xuất phát từ sự ép buộc, khiên cưỡng? Hơn nữa, là đàn ông nhưng anh chửi tôi rất ngoa, văng tục và xúc phạm đến bố mẹ đẻ tôi. Những lúc ấy tôi không kiềm chế được cũng chửi lại, cuối cùng tôi lại bị đánh không thương tiếc.

Từ lúc có con trai, chồng ngủ riêng một mình một phòng, chỉ khi có nhu cầu (rất ít, một tuần khoảng một lần) anh mới vào ngủ cùng tôi và xong chuyện thì ra ngay. Tôi đã nghĩ đến chuyện chồng ngoại tình nhưng kiểm tra tất cả đều không có dấu hiệu gì. Tôi băn khoăn không biết có phải đàn ông gần 40 muốn có không gian riêng và không muốn bị làm phiền? Nhưng hình như đâu phải vậy?

Khi đi làm về chồng tôi chỉ cầm điện thoại lướt web, công việc, không hỗ trợ vợ bất cứ việc nhà nào. Mình tôi xoay như chong chóng với con cái và cơm nước, tôi nhắc anh nhưng lại bị chửi, chán ngán nhiều khi tôi muốn nghỉ tất, không phải ăn uống gì. Giờ tôi cảm thấy cuộc sống của mình ngột ngạt kinh khủng, không hạnh phúc, không niềm vui. Có lẽ mọi người sẽ nghĩ sao tôi hiền thế, nhu nhược thế. Thật sự tôi đã nghĩ đến chuyện ly hôn nhiều lần nhưng đều không làm được dù hoàn toàn độc lập về kinh tế và có đủ khả năng nuôi con. Rất mong mọi người cho tôi cao kiến để cải cách con người này. Chân thành cảm ơn mọi người.

Hằng

Let's block ads! (Why?)

Post a Comment

 
Top