Tôi 31 tuổi, kết hôn được 6 năm và có hai bé trai đáng yêu. Chồng 35 tuổi, công chức nhà nước, tính tình vui vẻ, nhanh nhẹn, hoạt bát và thông minh. Về cuộc sống gia đình anh là người hiền lành, chu đáo và yêu thương vợ con, tôi chưa bao giờ phàn nàn bất cứ điều gì về anh cả. Anh có một tật là hay uống rượu bia, nhiệt tình thái quá. Các cuộc vui ở cơ quan hay với bạn bè anh đều tham gia nhiệt tình, thường xuyên đi uống rượu bia đến khuya mới về. Những hôm như vậy thường tôi sẽ chẳng ngủ được mà thức đến khi anh về mới yên tâm, vì lo lắng cho anh nên chúng tôi không ít lần to tiếng, cãi vã, tranh luận về vấn đề này. Anh luôn bao biện cho những lần đi uống rượu là do tính chất công việc cần phải quan hệ, gặp gỡ anh em bạn bè và không bao giờ thấy mình sai.
3 năm trước, một lần đi uống rượu cùng cơ quan, anh say rượu, tự đi xe về đã bị tai nạn chấn thương sọ não. 5 ngày anh hôn mê bất tỉnh hầu như tôi không ngủ, không ăn, chỉ khóc vì lo lắng. Vì thế tôi thấm thía nỗi đau, sự mất mát chỉ vì cái tật thích uống rượu bia của chồng. May nhờ trời phù hộ, anh cuối cùng cũng qua được cơn nguy kịch, tiếp tục điều trị thêm 2 tháng rồi được về nhà. Thời gian này tôi luôn bên cạnh anh, ban ngày đi làm, mang bầu được một tháng mà tối nào cũng viện chăm anh. Bình phục trở lại, tuy chưa tỉnh táo hẳn nhưng anh rất yêu thương, quan tâm đến tôi, không uống rượu bia. Điều đấy làm tôi rất hạnh phúc và luôn cố gắng chăm sóc anh thật tốt. Giờ sức khỏe anh tốt lên nhiều, có thể đi làm bình thường, chỉ là không được nhanh nhẹn hoạt bát bằng ngày trước.
Từ khi có thể đi làm lại, anh chỉ dừng uống bia thời gian ngắn, giờ lại uống bình thường. Thần kinh anh không được khỏe như trước nữa nên chỉ uống một chút là nói năng không được khôn ngoan, nhiều khi nói chẳng ai hiểu gì, mọi người nghe chỉ cười. Ngoài ra nó còn ảnh hưởng đến quá trình phục hồi của anh sau chấn thương, làm anh bị mất ngủ. Bạn bè không hiểu nên vẫn thường xuyên mời anh đi uống, anh cứ thường xuyên say rượu và đi xe máy về nhà. Tôi đã tìm mọi cách khuyên giải, hai vợ chồng ngồi nói chuyện, nhờ mọi người nói giúp, cãi nhau, nhận nhiều cái tát của anh nhưng tôi vẫn bỏ qua, chỉ mong anh có thể thay đổi.
Tôi không yêu cầu anh bỏ hẳn rượu bia mà chỉ muốn anh hạn chế, những chỗ nào không cần thiết thì không nên tham gia, thế nhưng anh luôn cho rằng mình đúng, vì quan hệ công việc phải thế, anh làm tất cả cũng chỉ vì muốn vợ con có cuộc sống tốt hơn. Thật sự tôi rất bế tắc và không biết phải làm như thế nào để giúp anh thay đổi, nhận ra những hậu quả khôn lường khi suốt ngày đi uống như vậy. Sau 3 năm thật sự tôi cảm thấy quá mệt mỏi khi luôn phải lo lắng cho anh, những lần đội mưa đi tìm anh ở quán rượu mà về nhà vẫn bị anh đánh, nghe những lời ác miệng của mọi người (vợ con thằng nát rượu). Đã thế tính nết anh thay đổi, thường xuyên cáu gắt, lầm lì không nói gì nhưng tôi vẫn cố vui vẻ, quan tâm, mong anh sẽ thay đổi.
Tôi đã nói nếu anh không hạn chế được rượu bia thì sẽ ly hôn, anh cũng đồng ý. Anh nói tôi chẳng là gì, vì thế không có quyền nói anh. Tôi đang có ý định ly hôn. Tôi còn yêu anh rất nhiều và thương các con, nhưng cứ sống trong cảnh lo sợ, căng thẳng thì chẳng thể chịu được nữa. Tôi có 2 con trai một bé 6 tuổi và 2 tuổi, sợ ly hôn sẽ chỉ có thể được nhận nuôi một bé, bé còn lại sẽ phải ở với bố (anh cứ như vậy làm sao lo được cho con). Liệu có cách nào để tôi có thể được nuôi cả 2 con không?
Vợ chồng tôi có căn nhà nhưng tiền xây nhà chủ yếu do mẹ anh trợ giúp và tiền của anh. 6 năm cưới nhau tôi bầu 2 đứa, rồi nghỉ sinh, nuôi con nhỏ, đi làm cũng chỉ đủ nuôi hai con ăn học, không bỏ ra được khoản nào. Nếu ly hôn tôi sẽ không có nhà, không có tiền, khó có thể được nhận nuôi hai con. Mong mọi người cho tôi lời khuyên, nên làm như thế nào để có thể khuyên nhủ anh? Hoặc nếu chúng tôi ly hôn thì làm sao có thể được nhận nuôi hai con? Cảm ơn mọi người.
Duyên
Post a Comment