Tôi 36 tuổi, có hai bé đủ nếp tẻ. Chồng làm nhân viên nhà nước, tôi làm ở công ty nước ngoài với mức lương khá.
Người ngoài nhìn vào gia đình tôi chắc nghĩ hạnh phúc lắm, hoặc thấy tôi may mắn vì có "một chồng, 2 con, 3 lầu, 4 bánh". Chúng tôi từng quen nhau một năm, yêu 6 tháng rồi cưới. Lúc yêu, cả hai rất vui vẻ, hạnh phúc, như tìm thấy đúng đối tượng của mình. Gia đình tôi làm nông, tôi ra thành phố đi học rồi xin việc, quen anh qua một người bạn. Anh con nhà trí thức hơn vì bố mẹ đều làm nhà nước. Bố mẹ anh rất tiết kiệm và vun vén cho các con nên trước khi anh cưới vợ đã được mua nhà và xe. Do đó, chúng tôi không phải lo các khoản chi phí lớn này. Tôi luôn biết ơn bố mẹ chồng vì điều này, thương ông bà như bố mẹ ruột và ông bà cũng rất thương quý tôi.
Chồng làm tôi phải buồn và suy nghĩ. Anh cũng có cái tâm tốt nhưng không có chí tiến thủ, không chịu cố gắng phấn đấu, làm theo mức lương nhà nước chứ không tìm tòi làm thêm gì cả. Nếu vậy mà anh vun vén, sống lành mạnh chắc tôi cũng mừng lắm. Vậy mà từ khi cưới nhau, anh chưa có khái niệm phải đưa tiền cho vợ, anh nghĩ tôi lương khá, chắc chắn sẽ có tiền tiêu. Lúc đầu, tôi ngại nói về tiền bạc nên cứ làm rồi chi các khoản ăn uống, tiền gửi con, chi phí lặt vặt trong nhà. Vài năm trước, lương còn thấp, tôi cứ tiêu đến gần cuối tháng là hết, phải hỏi anh. Có khi anh đưa 500 nghìn hoặc một triệu, chi tiêu tiết kiệm đến lúc lĩnh lương. Sau này tôi đủ chi tiêu rồi, không cần hỏi anh nữa.
Anh chi tiền học cho các con, tiền điện nước; tôi chi tiền ăn uống, quần áo. Tôi chấp nhận việc chia như thế. Khi bố mẹ chồng mua căn nhà khác, tạm thời để anh quản lý và thu tiền thuê nhà, anh cũng không đưa cho tôi. Tôi buồn bực nhưng rồi thời gian qua đi cũng không để ý đến nữa. Cách đây một năm, bố mẹ chồng tôi cho anh bán một miếng đất, được một tỷ, chúng tôi lấy tiền tiết kiệm, tiền bán vàng cưới, mua mảnh đất khác đứng tên hai vợ chồng. Sau đó giá đất tăng, anh bàn với tôi bán mảnh đất này kiếm lời rồi mua mảnh khác xoay vòng.
Anh cầm tiền bán đất đó, nói gửi tạm tiết kiệm trong thời gian tìm mảnh đất khác. Sau đó anh làm gì với số tiền đó, nó còn hay đã mất hết tôi không được biết. Tôi đã hỏi anh rất nhiều lần trong gần 2 năm nay mà anh không trả lời. Tôi nói cho bố mẹ chồng, bố mẹ bảo anh làm gì phải nói với vợ, vậy mà anh cũng không trả lời gì. Chuyện này đã làm tôi rất chán. Tôi không tham tiền hay lấy anh vì nhà khá giả, chỉ cảm giác ở bên một người chồng không biết phấn đấu vì gia đình, lại còn có dấu hiệu phá như thế làm tôi không còn coi trọng anh. Anh chơi cá độ trên mạng từ rất lâu, tôi sợ khoản tiền 2 tỷ bán đất anh mất vào thua độ. Chuyện cá độ tôi nói rất nhiều lần mà chưa thấy anh bỏ.
Ngoài chuyện đó ra anh còn rất nóng tính, gia trưởng, suy nghĩ ích kỷ nữa. Sự đánh giá và hành động của anh không chỉ đối với tôi mà đối với mọi người xung quanh tôi thấy không hợp tình hợp lý, không hợp ý tôi. Anh thường xuyên quát tháo, to tiếng với vợ con, kể cả với mẹ của mình dù tôi biết anh thương mẹ, thương vợ con, đi đâu cũng muốn dẫn vợ con theo.
Khi tôi mới sinh bé đầu lòng, anh phải lòng một cô gái học cùng lớp cao học. Đợt đó anh đi gần như 7 ngày trong tuần, từ sáng đi làm đến 9-10h đêm (anh học cao học và tiếng Anh nữa). Tôi ở nhà một mình với con trong cô đơn. Khi biết chuyện anh hẹn hò với người khác, tôi rất đau khổ, khóc nhiều. Anh cũng chẳng thèm dỗ dành, xin lỗi, chấm dứt chuyện này. Tôi phải nhắn tin, gọi điện cho cô gái kia mấy lần rồi cô ấy chấm dứt với anh. Xong rồi anh cũng bỏ lớp cao học luôn dù theo gần 2 năm trời, trong lúc vợ bầu bì, con nhỏ. Chuyện này làm rạn nứt tình cảm, niềm tin tôi dành cho anh.
Nhiều lần anh nổi khùng với tôi vì những chuyện nhỏ nhặt, vô lý. Qua bao nhiêu chuyện, giờ tôi trở nên chai lỳ, mạnh mẽ và bất cần. Hầu như năm nào tôi cũng nghĩ đến ly dị nhưng giờ là cao điểm nhất. Tôi thờ ơ, nói anh: "Nếu anh gặp ai ưng thì cứ yêu họ đi, em không ghen đâu. Em sẽ rời xa gia đình này cho anh sống với người đó". Tôi biết anh không muốn ly dị nhưng cứ phớt lờ các cảm xúc của vợ. Tôi rất thương bố mẹ chồng, sợ ông bà buồn phiền vì giờ tuổi nhiều rồi, xấu hổ với làng xóm, sợ các con tôi không đủ cha mẹ. Tôi chưa bao giờ nói với bố mẹ mình về những khó khăn đã và đang trải qua, không muốn bố mẹ ở quê lo lắng. Ở quê, mọi người nghĩ tôi may mắn, sống trong nhung lụa, hạnh phúc vì lấy được người chồng con nhà khá giả, có học thức.
Cứ nghĩ đến việc sống với chồng đến già là tôi mệt mỏi quá. Nếu ly dị, tôi sẽ ra đi tay trắng vì tài sản đều trước hôn nhân. Thu nhập của tôi có thể lo ăn học cho các con ổn, có điều phải ra ở trọ vì tôi không thể tự mua nhà. Tôi tin mình sẽ bắt đầu cuộc sống mới ổn, bởi tôi vốn là người vui vẻ, vô tư và dễ hòa đồng. Mọi người cùng phân tích và cho tôi xin ý kiến, cảm ơn nhiều.
Hoa
Độc giả gọi vào số để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc