Chúng tôi yêu nhau được 4 năm từ hồi sinh viên, ra trường được 2 năm và đều có công việc ổn định, sắp đi tới hôn nhân. Bạn gái tôi mọi thứ đều không có gì chê trách, ngoan ngoãn, khéo tay, hay nói và cũng hài hước. Tôi đổ cô ấy chính vì sự hài hước trong cách nói chuyện với bạn bè cũng như với người xung quanh. Bên em tôi thấy vui và cũng lây được tính hài hước đó, nhưng giờ thật sự đắn đo liệu có nên lấy em không? Càng yêu nhau tôi càng nhận thấy em tiết kiệm, rất tiết kiệm thì đúng hơn.

Trong mọi việc, ăn uống nếu ăn hàng không bao giờ em gọi món đắt tiền, lướt qua menu thấy món nào rẻ nhất thì gọi. Em bảo không thích nhưng tôi biết em nghĩ gì. Nếu đến nhà tôi ăn cơm, bảo làm gia vị chấm các món thì nước chấm hay bột canh em chỉ căn vừa đủ, giỏi một cái là không bao giờ thừa tí gì. Đến nỗi em gái tôi còn nói chị dâu tương lai đếm được cả giọt nước mắm, nấu canh hay cắm cơm không bao giờ thừa. Tôi không biết liệu mẹ có ưng em không, hỏi thì mẹ bảo tùy con, hạnh phúc là của con, mẹ không ngăn cản.

Nhà tôi gần trường cao đẳng em thực tập, có phòng cho thuê. Xác định đi tới hôn nhân nên mẹ bảo cho em một phòng rộng nhất nhưng em lại không ở, chọn phòng hẹp nhất, kêu ở một mình không cần rộng. Phải nói thêm, 3 tháng em thực tập thì nhà tôi tiền điện, tiền nước đều giảm được mấy trăm, đi khỏi nhà em đều nhớ tắt điện, tắt quạt, tắt mọi thứ, thậm chí quạt dùng xong không bao giờ tắt công tắc mà rút hẳn dây ra. Em bảo đọc báo thấy để dây vẫn tiêu thụ điện năng. Đôi khi mùa hè nóng quá, nhà tôi chỉ cần bật cái công tắc là xong, vậy mà có em đến, dùng cái gì cũng phải cắm dây. Nhà tôi xưa nay không quen vậy, tôi đoán mẹ cũng không thích kiểu tiết kiệm của em. Thêm một điều nữa, nếu tôi nhắn tin nói đi ngủ, em nhìn sang vẫn thấy có điện sáng kiểu gì cũng gọi điện bắt tôi dậy tắt, hoặc gọi tôi không được em lại gọi cho mẹ hay em gái tôi vào phòng tắt. Thậm chí em còn đi mua hết các bóng ngủ loại cảm ứng cho nhà tôi thay vào các phòng. Trước đây nhà tôi dùng loại thắp sáng cả ngày vì không đáng bao nhiêu điện.

Bảo nhà em nghèo nên tiết kiệm tôi không nói gì, nhưng nhà ở quê cũng rất khá giả, phải nói giàu hơn nhà tôi. Nhà tôi chỉ có vài phòng cho thuê, bố mẹ sống dựa vào đó không có lương, còn bố em chủ trang trại, doanh thu tháng khoảng vài trăm triệu, biệt thự to gấp mấy lần nhà tôi. Em bảo phải sống tiết kiệm thì con cái sau này mới học theo, không được hoang phí dù một hạt cát. Nói là làm, đến nước dùng em cũng tiết kiệm nhất. Mấy em sinh viên thuê thì tháng nào cũng 100 đến hơn 200 nghìn đồng tiền nước, còn em chưa bao giờ quá 50 nghìn đồng. Em rửa mặt một chậu nước bé tí, rửa xong còn kêu để đó, đi vệ sinh xong dội. Tôi định nhiều lần góp ý nhưng sợ em tự ái.

Một lần tôi nói em không nên tiết kiệm quá. Em cãi và nói tính như vậy, không phải tiết kiệm, nói muốn lấy em thì cố chịu, không thì thôi. Tôi yêu em nên từ đó không bao giờ nói gì nữa. Em thích hoa, thích trồng hoa nhưng các ngày lễ nếu tôi có tặng em lại kêu lãng phí, bảo tôi nên mua quà thì đỡ bị bỏ. Còn học sinh hay bạn em tặng hoa thì em lại hớn hở để khô đầy nhà không bỏ. Tôi mua quà mà đắt tiền em cũng nói. Quần áo mặc của em có cái áo khoác đắt nhất 500 nghìn đồng dù tôi làm kinh doanh không thiếu tiền. Đôi khi nghĩ những bữa nhậu của tôi vài triệu, em mà biết sau này ở với nhau chắc lại xích mích.

Nhưng em về quê hay đến nhà tôi lại rất thoáng, mua quà rất nhiều và đủ hết cho mọi người. Dịp gì mẹ tôi cũng có quà, em mua cho mẹ tôi còn nhiều hơn mẹ em. Nhiều lúc tôi không hiểu nổi em. Vừa rồi có anh MC kêu gọi ủng hộ miền Trung, em gửi cả tháng lương ủng hộ luôn. Em không nói mà tôi vô tình đọc được tin nhắn ngân hàng báo trong điện thoại em. Thật sự tôi không hiểu em tiết kiệm quá như vậy thì một năm dư bao nhiêu chứ? Khi ủng hộ thì bản thân làm công ăn lương được vài triệu, sao lại ủng hộ hết, chỉ cần 500 hoặc một triệu là được rồi. Liệu lấy nhau chúng tôi có hạnh phúc được không? Xin các bạn tư vấn giúp vì trong đầu tôi lúc nào cũng văng vẳng điều này mà không nói ra với ai.

Mậu

Let's block ads! (Why?)

Post a Comment

 
Top