Thật lòng tôi không biết chuyện của mình có thể tâm sự cùng ai nên viết lên đây cho lòng được nhẹ nhàng hơn. Người ta thường nói mẹ là tất cả, mẹ có thể hy sinh vì con, thậm chí là cả mạng sống của mình. Tôi cũng làm mẹ, thậm chí là mẹ của 4 đứa con nhưng với bản thân mình thì từ nhỏ đến lớn tôi thật sự chưa bao giờ cảm nhận được tình mẹ, nói đúng hơn là tôi có mẹ cũng như không. Mẹ tôi là người vô tư đến mức vô tâm, bà chỉ biết đến bản thân mình và con trai út mà thôi, còn chị em tôi bà không bao giờ quan tâm ngay cả khi chúng tôi sinh đẻ. Bà chưa một lần chăm sóc cho tôi và chị gái khi sinh con, chưa bao giờ bà đút cháu ăn và cũng chưa bao giờ tắm cháu. Bình thường thì không sao nhưng lúc sinh đẻ tôi cảm thấy tủi thân nhất, đi đến đâu thăm các bạn sinh con đều thấy mẹ người ta chăm sóc con từng tí một mà lòng đau, buồn lắm. Ngay cả với mẹ chồng tôi cũng vậy, đôi lúc tôi nói với chồng rằng mình thật sự ganh tị với mấy chị em anh vì cách bà chăm sóc các con rất chu đáo, thậm chí với chị chồng tôi đã gần 40 tuổi rồi mà vẫn được bà chăm sóc từng miếng ăn, giấc ngủ.

Nói về kinh tế, tiền bạc, lúc còn trẻ làm ăn được mẹ tôi chỉ biết lo cho con trai, đến lúc con trai phá hết của, về già bà lại bắt chị gái và tôi chu cấp. Bà không thích làm việc, chỉ thích ngồi không, thích đi nói chuyện với hàng xóm. Mẹ chỉ có công sinh chúng tôi ra, còn ngoại và ba mới là người nuôi chúng tôi khôn lớn. Mẹ chẳng biết làm gì cả: không biết nấu cơm, không biết ủi đồ, từ bé đến giờ tôi chưa bao giờ được mẹ tự tay mua cho áo mới, tất cả đều do ba lo cho chúng tôi hết. Tôi cũng chẳng bao giờ thấy mẹ chăm sóc cho ba đúng nghĩa một người vợ. Lớn lên nhiều khi chị em tôi đi làm về thấy cái gì ngon mua cho ba ăn thì mẹ và em trai giành phần ăn hết, ba tôi phải nhịn, nhiều lúc tôi ức lắm.

Tôi thấy ba có thể sống được với mẹ ngần ấy năm là cả một quá trình phải chịu đựng, hay ba vì chúng tôi mà chấp nhận như thế? Ba là người đàn ông tuyệt vời nhất mà tôi từng thấy, giờ về già chân yếu vì bệnh khớp mà ba phải đi làm thuê để kiếm tiền nuôi mẹ và em trai, tôi thấy rất xót xa và thương ba vô cùng. Em tôi đã 28 tuổi rồi, vì quen được cưng chiều nên giờ cũng chẳng biết làm gì để sống, chỉ quen ăn bám, trong khi tôi và chị gái phải bươn chải. Giờ tôi vẫn còn nhớ như in hồi bé, thấy khi mẹ đang ăn một cái bánh, vì thèm quá tôi và chị gái lại xin thì bị bà ném cái bánh vào mặt và nói: “Lũ mày ăn hết đi tao nhịn”, thật sự lúc đó chị em tôi rất buồn và sợ. Tóc thì không bao giờ bà cho để dài vì sợ phải cột tóc cho chị em tôi, tóc vừa dài một tí là bà mang đi cắt. Chính vì không được sự chăm sóc của mẹ nên chị em tôi tự chăm sóc cho nhau, đến giờ tình cảm hai chị em rất tốt, luôn lo lắng cho nhau, cùng giúp nhau làm ăn để sống.

Tôi 31 tuổi, đang làm nhân viên văn phòng ở một trường học, nói về cuộc sống gia đình hiện tại của tôi thì vẫn ổn không có vấn đề gì phải suy nghĩ. Chồng tôi là người hiền lành, biết yêu thương vợ con, anh cũng là nhân viên bình thường như tôi đang công tác tại một công ty du lịch. Chồng tôi làm theo ca, chủ yếu là ca đêm nên vợ chồng tôi mở thêm tiệm tạp hóa kiếm thêm thu nhập để nuôi các con. Lương của hai vợ chồng cộng thêm cái tiệm tạp hóa cũng tạm ổn. Vì anh là người chồng tốt nên dù vỡ kế hoạch tôi cũng để sinh cho anh đến 3 người con. Anh là con trai một trong gia đình, tôi thật sự buồn khi chẳng sinh được con trai cho anh nhưng chính anh cũng chẳng quan tâm mấy về điều đó, anh nói con nào cũng là con miễn sao mình nuôi dạy chúng nên người là được.

Ngoài công việc ở công ty anh chẳng bao giờ la cà với bạn bè, anh không biết uống rượu cũng chẳng biết hút thuốc, không thích cà phê quán xá. Anh chỉ có sở thích câu cá, bắn chim và nuôi gà. Với con trai riêng của tôi anh cũng đối xử như con ruột (Xin nói thêm cũng chính mẹ tôi là người khiến chị em tôi khổ sở trong cuộc hôn nhân đầu. Cả hai chị em tôi đều trải qua hai lần đò nhưng giờ thì chúng tôi đã tìm được hạnh phúc thật sự). Các con tôi rất ngoan, các cháu biết tự lập, biết yêu thương bố mẹ, chẳng bao giờ các cháu nhõng nhẽo hay đòi hỏi bố mẹ thứ gì. Có lẽ ông trời bù đắp lại cho tôi, chính chồng và các con là nguồn động viên lớn lao nhất để tôi có thể tiếp tục sống.

Mọi chuyện chỉ có thể dừng lại ở đó nếu như mẹ là người biết nghĩ. Đỉnh điểm của sự uất ức đó là khi mẹ hay tin bà nội bán nhà, mẹ xúi ba về nhanh để chia tiền. Trong khi nội tôi đang bệnh, mẹ cũng chẳng quan tâm. Hồi trước khi làm ăn có tiền, mẹ khinh bên nội ra mặt, mẹ chưa làm dâu bà nội ngày nào, cũng chẳng bao giờ quan tâm đến, chỉ có ngày tết mẹ đưa cho vài trăm ngàn để bà nội làm giỗ ông nội mà thôi. Đến giờ thì sao? Khi không còn tiền nữa thì mẹ lại nhăm nhe vào số tiền bà nội bán nhà, mấy ngày nay mẹ cứ hối thúc ba về chia tiền, tôi nghe thấy mà bực tức. Tại sao mẹ là người như vậy được chứ? Liêm sỉ, lòng tự trọng đâu rồi, còn tình người, trách nhiệm của một người con dâu mẹ để đâu?

Mấy ngày nay tôi không ngủ được vì chuyện này, tôi đã nói chuyện với ba rằng chúng tôi không cần số tiền ấy dù có nghèo. Nếu thật sự đó là phần tài sản ông bà nội dành cho ba thì ba cứ để đấy lo cho nội lúc bệnh cho đến khi nội nằm xuống. Cả đời của nội chưa một ngày nào được sung sướng cả, lúc nào cũng vất vả, nghèo khổ một mình nuôi 4 đứa con. Nếu như ba không nghe lời khuyên của tôi mà nhận số tiền đó về đưa mẹ thì tôi biết chẳng bao lâu mẹ và em trai sẽ tiêu hết. Giờ tôi lo lắng quá, mọi người hãy cho tôi lời khuyên.

Thảo

Let's block ads! (Why?)

Post a Comment

 
Top