Người phụ nữ nào khi kết hôn cũng mong được hạnh phúc nhưng tôi không may mắn khi chẳng có được điều đó. Tôi sinh ra trong một gia đình cơ bản, bố là bộ đội đi công tác nhiều nên mẹ chịu nhiều vất vả, áp lực, thành ra rất nghiêm khắc, áp đặt và kỳ vọng nhiều vào con cái. Điều ấy vừa khiến cho tôi phải cố gắng học tốt để vừa ý mẹ nhưng cũng làm tôi chỉ tập trung vào việc học mà thiếu đi nhiều kỹ năng trong cuộc sống. Thời sinh viên, tôi trải qua mối tình đầu kéo dài 4 năm trước khi chúng tôi đi đến hôn nhân, tình yêu với tôi khi đó trong sáng, không có tính toán gì. Anh hiền lành, là người nặng về tình cảm gia đình, có chí tiến thủ, gia đình anh cũng cơ bản nên sau khi ra trường một năm chúng tôi đi đến hôn nhân.
Cả hai cưới nhau khi chưa có gì trong tay, tôi có công việc đủ nuôi bản thân, còn anh tự mở công ty để khởi nghiệp. Tôi nhìn thấy mẹ cáng đáng về kinh tế trong nhà từ tấm bé nên cũng tự hình thành lối tư duy phụ nữ phải tự chủ, không nên phụ thuộc vào người chồng để nếu không may chồng làm ăn có thất bại thì gia đình đỡ bị mất thăng bằng. Vì thế khi anh lập công ty riêng tôi chỉ nghĩ anh còn trẻ, hãy cứ thử sức, nếu có thất bại thì làm lại từ con số 0 cũng chẳng vấn đề gì.
Chính vì suy nghĩ này nên đã khởi nguồn cho nhiều vấn đề sau này. Cưới nhau xong chúng tôi có con luôn, vì nghĩ anh mới khởi đầu còn nhiều khó khăn nên ngay từ đầu tôi đã không đòi hỏi anh nhiều về kinh tế, hàng tháng lúc có thì anh đưa, không có tôi lại tự thu xếp bằng thu nhập của mình. Thường nếu anh có đóng góp cũng chỉ đủ ở mức chi tiêu cho bản thân. Khi có con, mọi khoản chi tiêu nhiều hơn, công việc của anh không có tiến triển mà lại còn đi xuống, tôi có nhiều áp lực về tài chính vì hầu như phải nuôi con một mình. Có những khi cả 6 tháng anh không có bất cứ đóng góp nào.
Tôi khuyên anh nên đóng cửa công ty để đi làm thuê cho có thu nhập cơ bản, cùng có trách nhiệm nuôi con, vì kéo dài 3 năm không tiến triển như vậy là không được. Gia đình hai bên khuyên bảo nhiều lần không được, tôi cũng mệt mỏi vì vừa phải lo nuôi con, vừa không biết anh vỡ nợ lúc nào, số nợ lên đến bao nhiêu; còn anh chán nản vì luẩn quẩn với công ty, bị chủ nợ đòi, nói dối gia đình nên đi đêm về hôm không chăm lo cho con cái. Nhiều khi vài tháng anh không nói chuyện với con bởi về quá muộn, sáng dậy thì con đã đi học. Tôi chịu nhiều sức ép nên suy nghĩ áp lực, mất ngủ triền miên, giấc ngủ của tôi mỗi đêm chỉ kéo dài 3-4 tiếng. Anh sau nhiều lần nói dối dẫn đến tôi không còn niềm tin và cảm thấy coi thường.
Sức chịu đựng của tôi đến giới hạn khi chủ nợ của anh lấy sự an toàn của con ra làm sức ép để gặp được anh sau nhiều lần anh trốn tránh. Tôi quyết định ly thân sau đó ly hôn để tìm lại cho mình sự cân bằng, giảm bớt gánh nặng rồi lo nuôi con. Phải nói rằng để cân bằng lại cuộc sống sau khi ly hôn với tôi mất một thời gian khá dài, tôi từng oán hận và thấy mình vì thiếu kỹ năng sống nên kém may mắn. Tôi luôn tự hỏi tại sao mình có học hành đàng hoàng, gia đình cơ bản, có hình thức, hiền lành, bao dung và hy sinh cho gia đình như vậy, lại không đòi hỏi gì nhiều ở một người đàn ông, bản thân tự đi lên bằng sự nỗ lực mà vẫn thất bại trong hôn nhân?
Tôi khép mình lại, không giao du với bạn bè trong một thời gian khá dài bởi không chịu được nỗi tủi thân khi nhìn thấy bạn bè hạnh phúc bên chồng con, nhất là vào những dịp lễ tết. Sau ly hôn tôi dành nhiều thời gian nỗ lực trong công việc, một phần vì áp lực nuôi con, không có sự chu cấp của chồng cũ; một phần vì tôi muốn chạy trốn khỏi nỗi đau, muốn lấy công việc để lấp đi thời gian trống. Đến nay đã hơn 4 năm, dần dần mọi thứ cũng đi vào ổn định, tôi trải qua nhiều lần chuyển việc để có vị trí và mức thu nhập tốt hơn đủ nuôi con và có một chút tiết kiệm phòng khi đau ốm. Con lớn hơn một chút tôi gửi con nhờ ông bà trông để có thời gian đi học thêm một vài khoá học ngắn hoặc thi thoảng đi du lịch. Mọi thứ giúp tôi cân bằng hơn, không còn thấy mình kém may mắn nữa.
Tuy nhiên vì nhiều lần thấy đồng nghiệp nam đùa cợt thiếu tôn trọng với phụ nữ đơn thân nên tôi phần vì sợ ảnh hưởng đến công việc, sợ đàn ông không tôn trọng nên lại giữ kín chuyện của mình. Trong mắt mọi người, mặc dù đã ngoài 30 nhưng tôi vẫn là một người vui vẻ, trẻ trung so với tuổi, luôn lạc quan tươi cười, tôi vẫn là một người phụ nữ có chút thành công, yêu công việc và được tôn trọng. Thế nhưng trong góc khuất của bản thân mình, đằng sau vẻ mạnh mẽ ấy có một chút cô đơn. Đôi khi tôi tự ti vì dù có cố gắng như thế nào đi nữa vẫn là người phụ nữ thất bại khi không có một gia đình hạnh phúc. Tôi cũng có một chút lo nghĩ khi mình già đi, con có cuộc sống riêng, lúc ấy nếu ốm đau một thân một mình sẽ là gánh nặng cho con. Đôi lúc tôi cũng ước ao mình có một người đàn ông để tâm sự vui buồn trong cuộc sống, nhưng nhìn lại thấy tự ti lắm, không dám tin rằng sẽ có một người đàn ông đủ bao dung để thương được cả hai mẹ con, vì vậy sau bao năm tôi vẫn không dám cho mình thêm một cơ hội.
Thư
Post a Comment