Tôi 25 tuổi, ở tỉnh, đang làm nhân viên văn phòng, công việc và thu nhập tương đối ổn định cho cuộc sống cá nhân. Cách đây 2 năm, tôi quen anh qua một người bạn, anh hơn tôi 6 tuổi, người Sài Gòn, đang tự kinh doanh. Sau một thời gian tìm hiểu, chúng tôi bắt đầu yêu nhau, dự định cuối năm sẽ làm đám cưới. Chúng tôi rất độc lập và sòng phẳng về tài chính, đi ăn sẽ chia đôi, du lịch cùng nhau bỏ tiền, khi tôi thích món quà gì đó anh sẽ tặng nhưng điều kiện là tôi phải góp 1/2 trị giá sản phẩm. Bạn bè tôi nói anh tính toán, nhưng tôi lại thấy rất bình thường vì không có thói quen dựa dẫm.
Nhưng càng ngày tôi càng không hiểu anh, 2 đứa thường xuyên xảy ra mâu thuẫn, cãi vã, không tìm được tiếng nói chung như ban đầu nữa. Tính tôi hơi thẳng nên nếu có chuyện gì thì nói ra ngay để cả 2 cùng giải quyết, xong lại thôi không để bụng lâu. Còn anh ngược lại, luôn giữ thái độ im lặng mỗi khi có chuyện dù là lỗi của anh hay của tôi. Anh vẫn biết nếu có chuyện mà chưa rõ ràng với nhau thì tôi sẽ không ngủ được, tuy nhiên anh chẳng quan tâm, cứ vô tư đi ngủ, đến sáng thì gọi điện thoại nói chuyện bình thường như chưa có gì xảy ra. Nếu tôi nhắc lại thì anh xin lỗi rồi thôi, nếu tôi vặn vẹo thêm chút nữa anh lại quạu lên, nói tôi quan trọng hóa vần đề, lung tung này nọ. Sau này, những lúc 2 đứa vui vẻ tôi có góp ý với anh về chuyện đó, anh nói sẽ xem lại nhưng rồi đâu cũng vào đấy. Nhiều lần như vậy tôi cảm thấy tổn thương và không được tôn trọng, lại suy nghĩ nhiều hơn.
Tôi rất thương anh nên đã cố gắng thay đổi nhiều vì anh, có phải vì như thế nên anh tự nghĩ rằng dù có thế nào thì tôi cũng phải thay đổi, chấp nhận để phù hợp? Hay là do tôi quá ngôn tình, luôn mong mọi thứ trên đời là hoàn hảo như lời anh nói? Tôi không mong muốn anh hoàn hảo tất cả, chỉ mong anh biết cuộc sống gia đình ngoài yêu cần hiểu nhau rất nhiều, nhưng đôi khi tôi thấy cô đơn trong tình cảm của chính mình.
Có lần 2 đứa cãi nhau, tôi nói: "Anh xem thường em quá", vấn đề ở đây là chỉ xoay quanh chuyện 2 đứa nhưng anh trả lời làm tôi thật bất ngờ: "Nếu anh xem thường em thì đã không quen nữa sau lần đầu tiên về nhà em rồi". Nhà tôi không mặt phố, không to, có phần hơi nhỏ so với những nhà chung xóm. Tôi không hiểu anh nói vậy nghĩa là sao, bản thân lại suy nghĩ nhiều nên thấy có phần mệt mỏi. Tôi không biết phải làm sao trong mối quan hệ này, có ai từng gặp trường hợp như tôi có thể chia sẻ để tôi có thêm kinh nghiệm cho mình không? Cảm ơn mọi người.
Huỳnh
Post a Comment