Tôi sinh ra và lớn lên trong vòng tay yêu thương của cha mẹ từ bé, mặc dù trước đây gia đình không giàu có gì nhưng tôi vẫn được bao bọc từ việc nhỏ nhất, vì vậy khi lớn lên tôi không biết tự chăm lo cho bản thân, luôn ỷ lại bố mẹ và việc gì cũng phải phụ thuộc vào quyết định của bố mẹ. Cho đến giờ tôi vẫn phải công nhận rằng nếu lúc đó xa vòng tay bố mẹ trong vòng mấy ngày chắc sẽ không sống nổi. Bên cạnh đó tôi cũng rất kính trọng và thương yêu cha mẹ mình. Cuộc đời tôi sẽ không rẽ sang hướng khác nếu không gặp em. Tôi vẫn còn nhớ ngày gặp em như thể mới diễn ra hôm qua, em một cô bé ăn mặc giản dị, bẽn lẽn mỉm cười chào tôi. Cho đến hiện tại tôi cũng không giải thích nổi lý do mình bị cuốn hút bởi em là gì nữa. Lần đầu gặp em tôi không thể rời mắt mặc dù theo quan điểm của bản thân thì em không hề xinh xắn, càng tìm hiểu tôi càng nhận thấy tính cách của em rất trẻ con, hay hờn dỗi một cách vô cớ, làm việc tùy hứng, không lo trước nghĩ sau.
Khi biết mình đã phải lòng em thì nội tâm tôi vừa lo lắng vừa rối bời, bởi em theo quan hệ họ hàng thì là em họ của tôi. Tôi đã cố gắng tỏ ra lạnh lùng và xa lánh em, nhưng mỗi khi nhìn thấy em thì tôi lại không thể kìm lại lòng mình. Tôi đã tự tìm rất nhiều lý do để thuyết phục bản thân từ bỏ, cũng như lý do để tiếp tục. Tuy nhiên, khi biết chúng tôi là anh em họ cách nhau 4 đời và được phép lấy nhau, tôi xác định em sẽ là người con gái duy nhất tôi yêu và muốn cưới làm vợ. Tôi dốc hết tâm trí và tình cảm để tán em. Lúc đầu em từ chối ra mặt nhưng với sự kiên trì của mình tôi đã thuyết phục được em chấp nhận tình cảm này. Khi đó tôi đặt em lên trên cả bản thân mình, mọi việc đều ưu tiên em trước. Chúng tôi yêu nhau được 5 năm, vui có, buồn có, đó là những năm tháng đẹp nhất trong đời tôi.
Trong 5 năm đó tôi đã thay đổi bản thân rất nhiều bởi xác định rõ là mọi người trong gia đình sẽ không ai ủng hộ việc cưới em. Từ một công tử bột không biết làm việc gì tôi đã sống khác, cố gắng tự chăm lo cho bản thân và tự kiếm sống nuôi được mình, không cần dựa dẫm vào bố mẹ. Khi yêu nhau tôi đã chiều chuộng em hết mức có thể và trong tâm trí của mình tôi luôn xác định phải cố gắng tạo dựng sự nghiệp và đem lại cuộc sống đầy đủ cho em. Nhưng rồi tôi nhận ra rằng đó chỉ là sự cố gắng từ một phía, trong khi tôi chịu khó thay đổi bản thân mình, cố gắng kiếm và tiết kiệm tiền để đảm bảo cuộc sống cho 2 đứa sau này thì em lại không hề giúp đỡ hay cố cùng tôi.
Mỗi khi 2 đứa giận nhau thì em luôn nói câu "Chia tay đi", em lấy lý do không thể vượt qua được, không muốn bố mẹ mình khổ. Mỗi khi em muốn chấm dứt tình cảm 2 đứa thì luôn làm tôi bực mình, để chính tôi phải nói lời chia tay. Chúng tôi đã chia tay và quay lại với nhau rất nhiều lần. Trong đó có một lần chia tay tôi, em đã yêu người khác. Nếu như em không phát hiện người đó phản bội mình thì có khi em và họ đã trở thành vợ chồng. Khi đó tôi đã vứt bỏ cái tôi của mình để chạy đến an ủi em và mong muốn được che chở.
Chúng tôi quay lại với nhau, trong suốt một năm sau đó tôi đã nghĩ lần này chắc chắn có em thì em lại âm thầm chấp nhận việc giới thiệu làm quen với người khác do gia đình sắp đặt. Em vừa yêu tôi vừa chấp nhận sự tán tỉnh từ người đó, để rồi em lại sẵn sàng bỏ tôi để chọn lấy người mà gia đình em giới thiệu. Đến giờ tôi vẫn không hiểu tại sao mình lại bị đối xử như thế. Tôi đã làm gì sai, hay ngay từ đầu việc yêu em đã là sai lầm? Tại sao em lại chấp nhận yêu tôi rồi đối xử với tôi như thế. Ngày cưới của em tôi chỉ dám đứng từ xa chúc phúc mà trong lòng quặn đau. Tôi không hề hận em mà chỉ có sự tiếc nuối cũng như tình cảm dành cho em đang âm ỉ cháy.
Kể ngày em thông báo sẽ lấy chồng, tôi chủ động không gặp hay liên lạc nữa. Trong 2 năm tiếp theo đó tôi cố gắng làm quen với những người con gái khác nhưng hình bóng em vẫn luôn in sâu trong tâm trí, dù đã thử rất nhiều cách nhưng vẫn không thể xóa nhòa được, con tim từng bị em 2 lần làm tổn thương sâu sắc vẫn đánh bại được lý trí mà hướng về em. Mặc dù vẫn rất yêu nhưng tôi chỉ biết cố gắng quên đi và không liên lạc hay tìm hiểu bất cứ thông tin gì về cuộc sống hiện tại của em. Tôi sợ rằng nếu gặp em thì bản thân lại có những hành động ảnh hưởng đến cuộc sống hạnh phúc em.
Hiện nay cuộc sống của tôi như địa ngục trần gian, tôi bị giằng xé giữa chữ hiếu và chữ tình. Lúc nào tôi cũng chỉ nghĩ tới hình bóng người con gái khiến tôi tự biến cuộc đời mình trở nên tăm tối và vô định. Hình bóng đó luôn ám ảnh và khiến tôi không thể phát sinh tình cảm với các cô gái khác. Trong khi đó bố mẹ giờ đã có tuổi và rất muốn có cháu bế, tôi lại là con một trong nhà nên bố mẹ liên tục giục lấy vợ. Bố mẹ từng lấy mạng sống của mình ra ép tôi lấy vợ. Tôi đề nghị dùng tiền đi kiếm cháu cho bố mẹ nhưng không được sự đồng ý. Tôi có nên nhắm mắt cưới một người con gái mà mình không yêu để làm tròn phận làm con với bố mẹ và mặc dù không yêu nhưng tôi sẽ dùng cả cuộc đời mình để bù đắp không?
Kiên
Post a Comment