Tôi 38 tuổi, lấy chồng 10 năm, có 2 con gái, 9 tuổi và 3 tuổi. 10 năm nay chồng tôi không đi làm, mọi chi tiêu trong nhà, tiền học của các con đều dựa vào thu nhập của tôi, vì vậy tôi sống rất tiết kiệm. Chồng người Bắc, tôi quê ở miền Trung, chúng tôi sống ở TP HCM, không gần 2 bên nội ngoại. Nhờ giỏi tiết kiệm nên cách đây 2 năm, tôi đã mua được nhà mà không cần mượn ai đồng nào. Chồng tôi là một người gia trưởng, vũ phu và rất nghe lời mẹ. Phong cách, điệu bộ, hành động và toàn bộ suy nghĩ của anh ta là bản sao của mẹ mình. Những từ ngữ anh ta chửi vợ con cũng là từ mẹ anh ta thường dùng để nhiếc móc sau lưng người khác.

Ngày nào con gái lớn của tôi cũng bị bố chửi bằng những từ ngữ chợ búa, hàng xóm cách mấy nhà còn nghe thấy. Trước đây, anh ta cũng chửi tôi như vậy. Thời gian đầu tôi nhịn, nhưng càng nhịn anh ta càng chửi độc hơn. Sau đó, anh ta chửi cả cha mẹ tôi nên tôi không nhịn nữa. Mỗi lần anh ta xúc phạm cha mẹ là tôi chửi lại, bắt chước anh ta xúc phạm người mẹ mà anh ta ví như thánh sống. Anh ta đánh tôi, tôi đánh lại. Giờ anh ta không dám động đến cha mẹ tôi, nhưng lại quay sang chửi con.

Chồng không đi làm, chỉ ở nhà nấu cơm, rửa bát, mùa hè trông con. Hai lần trước, tôi đều sinh con một mình, vì bố chồng bị bệnh, chồng được mẹ anh giao nhiệm vụ chăm sóc bố (bố chồng tôi đã mất cách đây 2 năm). Cả 2 lần sắp tới ngày sinh, anh ta đều để tôi một mình rồi về quê theo yêu cầu của mẹ. Nghĩ lại 2 lần sinh con mà tôi rùng mình, không hiểu sao lúc ấy vượt qua được. Tôi bị trầm cảm, cũng may chỉ suy nghĩ thôi chứ chưa có hành động nào dại dột. Cách đây một tháng, tôi bất ngờ phát hiện mình có thai 5 tuần. Trước đây, tôi luôn lên án những người phụ nữ vì bản thân mà bỏ đi đứa con chưa chào đời. Nhưng đến lượt mình, tôi lại quyết định làm việc ấy, bỏ con khi vừa tượng hình được 6 tuần, với suy nghĩ ích kỷ, bệnh hoạn, con chung mà một mình đẻ rồi nuôi, còn quyền dạy con như thế nào do anh ta quyết định.

Tôi nói với chồng rằng nếu làm mẹ đơn thân tôi sẽ không bỏ con, vì có một người bố như vậy nên tôi không muốn con được sinh ra. Từ khi bỏ con tới giờ tôi rất ân hận, mỗi lần nghĩ đến con lòng đau như cắt, lúc nào cũng khóc. Tôi biết tội lỗi của mình rất lớn nhưng không hiểu sao lúc đó vẫn làm. Tôi thường đi chùa để cầu xin 10 phương chư Phật, chư Bồ tát độ trì cho linh hồn con được theo Phật pháp tu tập và siêu sinh về miền cực lạc. Nghiệp chướng tôi gây ra, tôi sẵn sàng đón nhận. Cả đời này, tôi sẽ không bao giờ thanh thản vì việc làm ngu si, độc ác của mình. Tôi viết những dòng này với hy vọng những ai đang có ý định bỏ con sẽ suy nghĩ lại, bởi ở bất cứ hoàn cảnh nào thì việc bỏ đi đứa con cũng là một tội ác và sẽ hối hận, day dứt cả đời. Tôi sẽ cố gắng làm được nhiều việc để tạo công đức cho linh hồn của con mình.

Hoa

Độc giả gọi điện chia sẻ tâm sự với biên tập viên theo số 02473002222 - máy lẻ 4529 (trong giờ hành chính)

Let's block ads! (Why?)

Post a Comment

 
Top