Tôi 40 tuổi, là kỹ sư công trình, phải làm xa nhà. Vợ tôi 26 tuổi, là kỹ sư nông nghiệp, làm ở viện nghiên cứu, ngoài ra cô ấy còn phiên dịch và dịch thêm tài liệu ở nhà. Chúng tôi kết hôn 4 năm, con gái đầu lòng 3 tuổi, con thứ hai được 15 tháng. Trước khi có con, cuộc sống khá êm đềm hạnh phúc nhưng vấn đề thực sự nảy sinh khi vợ tôi mang thai ở tháng cuối rồi sinh con. Mẹ tôi lên chăm sóc nhưng cô ấy từ chối và bảo không muốn mẹ tuổi già vất vả (mẹ tôi 72 tuổi, bị đau xương khớp đã mấy năm nay). Mẹ cho rằng cô ấy khinh thường nên không hài lòng về vợ tôi. Đỉnh điểm là hôm bà lau nhà trơn rồi ngã, rạn xương, không làm gì được, vợ tôi từ chỗ là người cần chăm sóc thì lại phải chăm mẹ từ những việc nhỏ nhặt.

Sau việc đó, vợ tôi nói chuyện với chị dâu và anh trai tôi ở quê đã lên đón mẹ về. Vợ tôi sinh con. Mới từ bệnh viện về cô ấy đã cho con nằm riêng ở giường cũi chứ không ôm ấp, bế con như người ta. Cô ấy cũng không cho con bú đêm. Chị dâu tôi bảo đêm bà đẻ phải thức cho con bú, đằng này vợ tôi ngủ say đến sáng. Tôi nói thì cô ấy bảo phải dạy cho con tự lập từ sớm. Tôi la mắng, cô ấy khóc và bảo không muốn nuôi dạy con như các cụ vẫn làm. Tôi làm việc xa nhà 40 cây số, cuối tuần mới về, bà ngoại lên chăm con hộ, chẳng hiểu sao cô ấy cũng đuổi khéo bà về.

Con tôi không được bú đêm nên gầy chứ không mập mạp như con người ta. Về quê ai cũng quở trách rồi mách vợ tôi mua sữa nọ kia, cô ấy gạt qua hết. Tôi thấy vợ là người nhỏ mọn, ích kỷ, lười biếng, ngang ngạnh. Con bé tí còn cần ngủ nhiều mà mới có 6 ngày tuổi vợ đã lọ mọ lôi bảng chữ, sách vở ra dạy con học. Mới có mấy tháng đã bày đặt mua phao bơi về dạy con. Nhân lúc vợ không ở nhà, tôi dẹp hết mấy thứ đồ đó. Con ngã, cô ấy chẳng nâng đứng dậy như người ta. Về quê chơi, mấy đứa cháu giành đồ chơi của con, tôi bảo con cứ cho mấy anh chơi trước rồi con chơi sau. Vợ bảo, cái nào của con thì con phải bảo vệ và giữ lấy, nếu người ta muốn có thì phải hỏi xin hay mượn. Anh chị chê vợ tôi ích kỷ, trẻ con biết gì đâu.

Hai con tôi lúc một tuổi các cháu đi giỏi và biết tự cầm thìa xúc ăn. Trong bữa cơm, cô ấy mặc kệ con gái ngồi ăn vương vãi ra yếm rồi bàn, cũng không giúp gì, tôi cầm xúc cho con ăn thì cô ấy tỏ thái độ không vui, bảo tôi đã không giúp được gì thì đừng làm hư con. Con bé đi ra ngoài phải che chắn kín để tránh gió bệnh nhưng cô ấy không che. Cái gì cũng bảo là phải để con học hỏi và thích nghi với cuộc sống. Vì việc đó mà chúng tôi cãi nhau rất nhiều lần. Tôi kết hôn muộn nên chỉ mong có con để yêu thương, ôm ấp rồi chăm sóc, mà vợ thì có vẻ vô tình, hờ hững, chẳng tình cảm với con. Chẳng hiểu cô ấy dạy thế nào mà giờ con tôi không chịu cho các bác, họ hàng bế, ôm, thơm má, ai cũng bảo vợ tôi lạnh lùng dạy hư con.

Ở tuổi ăn chơi, ngủ nghỉ mà vợ tôi bắt con phải cầm chổi quét nhà, lau đồ, rửa bát. Con bé tí đã bắt học tiếng Anh rồi số, toán, nhà lại còn nuôi thêm chó mèo. Tôi sợ chó mèo cào cắn con, bảo vợ bán hết nhưng cô ấy không nghe, lại còn khuyến khích con chơi với chó mèo. Mẹ tôi bảo chơi như thế có sán hại con, cô ấy cũng không nghe. Tôi vì lo cho con nên gọi thợ đến bán chó mèo cho quán thịt. Lúc về vợ biết được bèn đem con đi gửi rồi ở nhà chì chiết tôi không ra gì, sau đó cô ấy đi chuộc được con mèo, còn con chó đã bị giết thịt. Vợ điên cuồng gào lên, lao vào đánh tôi. Cô ấy dám chửi tôi là đồ vô tình, độc ác, khốn nạn. Tức quá không kiềm chế được tôi lao vào tát cô ấy chảy máu mũi. Tôi gọi điện cho bà ngoại lên, cô ấy bảo không chịu được, muốn ly hôn. Tôi kể chuyện ra, mẹ vợ la mắng, bảo cô ấy hư thân mất nết.

Hôm chủ nhật rồi, bố mẹ ở quê họp gia đình bảo vợ chồng tôi về. Mọi người nói vợ tôi rất nhiều, cô ấy ngồi nghe, chỉ cắn môi không mở miệng nói gì. Ai cũng góp ý về cách dạy con, rồi bảo vợ tôi mang con về quê ở với ông bà. Cô ấy bảo không được, còn dám hỗn láo với bố mẹ tôi, nói rằng con là con cô ấy đẻ ra, cô ấy tự dạy. Bố tôi tức giận nên chửi cô ấy là đồ mất dạy, không biết lễ phép. Tối qua vợ nói nếu tôi không thay đổi suy nghĩ trong chuyện nuôi dạy con thì cô ấy sẽ ly thân, không cần người chồng chỉ biết đi kiếm tiền rồi về chỉ đạo người khác. Tôi thật sự rất thương yêu và lo cho các con, kiếm tiền tiết kiệm cho con, có gì là sai? Vậy mà vợ tôi lại đổ lỗi cho tôi là không hiểu cô ấy. Mong mọi người cho lời khuyên, làm thế nào mới là tốt nhất cho gia đình tôi?

Bách

Độc giả gọi điện chia sẻ tâm sự với biên tập viên theo số 02473002222 - máy lẻ 4529 (trong giờ hành chính)

Let's block ads! (Why?)

Post a Comment

 
Top