Tôi lập gia đình cách đây hơn 4 năm. Chồng hơn tôi 9 tuổi và là mối tình đầu của tôi. Trái ngược với tính cách năng nổ, nói nhiều và “lăng xăng” của tôi, anh ít nói nhưng sống rất tình cảm, quan tâm và thương yêu tôi. Có lẽ sự bù trừ đó giúp tình cảm của chúng tôi bền chặt. Sau tròn 2 năm yêu nhau, chúng tôi kết hôn trong sự ủng hộ và chúc phúc của tất cả người thân, bạn bè. Chồng tôi là con trai cả của gia đình và là cháu đích tôn của cả dòng họ. Kinh tế gia đình chồng cũng chỉ thường thường bậc trung nhưng công to việc lớn gì trong nhà ông bà đều đứng ra lo toan chính, vợ chồng tôi chỉ gọi là chung tay góp sức chút đỉnh. Cuộc sống của tôi tương đối thoải mái.

Gia đình chồng có 3 anh em trai, chồng tôi là con cả, hai chú đã lập gia đình và mỗi người có một bé gái nên bố mẹ chồng rất "khát" cháu trai. Tuy nhiên, không vì thế mà ông bà thúc ép, cưỡng cầu tôi. Thậm chí, khi nghe tôi tâm sự rằng do mới ra trường, công việc chưa ổn định nên muốn trì hoãn chuyện có con một năm, dù không đồng tình lắm nhưng ông bà đều không nói gì. Tôi thực sự cảm kích và thấy mình may mắn biết bao khi có bố mẹ chồng “tâm lý” thế. Nói là ủng hộ tôi lo công danh, nhưng lâu ngày chưa thấy có tin vui thành ra bà cũng sốt ruột. Không nói thẳng với tôi nhưng thỉnh thoảng lại bóng gió người nọ, người kia cưới sau mà đã có con, rồi thì nhà bà A, B sướng thế đã có cháu đích tôn để bế bồng… Những chuyện tương tự như thế gần như ngày nào tôi cũng được nghe trong bữa cơm tối.

Nhắc mãi, dạo mãi cũng chẳng thấy tôi có gì thành ra bà cũng sốt ruột và tỏ ra khó chịu với tôi. Giữ đúng lời hứa với bố mẹ, một năm sau ngày cưới vợ chồng tôi bắt đầu “thả” và lên kế hoạch có con. Một tháng, 2 tháng… rồi 6 tháng sau vẫn chưa thấy có dấu hiệu gì của việc bầu bí. Tôi cảm thấy hụt hẫng nên than thở với chồng thì anh gạt đi, mắng tôi cứ nghĩ quẩn lo quanh và nói sớm muộn gì chúng tôi cũng con bế con bồng như người ta. Thấy chồng vui vẻ chẳng chút lo lắng gì, tôi cũng yên tâm phần nào. Còn bố mẹ chồng đã sốt xình xịch lên, nói chuyện với chồng tôi hay là “tịt” rồi, mẹ đã nói là phải thử trước mà mày không nghe. Chồng tôi gạt hết mọi hoài nghi của mẹ.

Gần một năm từ ngày “thả” bụng tôi vẫn phẳng lì, chính tôi cũng sốt ruột, đề nghị chồng đi khám. Kết quả anh bình thường, tôi bị viêm buồng trứng và phần phụ gây khó thụ thai, phải điều trị một thời gian. Biết được kết quả, mẹ chồng tôi dựng đứng lên chửi và cho rằng thời con gái tôi chơi bời hư hỏng, phá thai nên giờ mới khó. Vợ chồng tôi thực sự sốc khi mẹ kết luận nhanh hơn cả “khoa học”. Mặc cho vợ chồng tôi đưa y học, khoa học, truyền thông giải thích nhưng vẫn không thay đổi được bà. Tôi cảm thấy mệt mỏi khi đối diện với mẹ chồng. Bao yêu thương lâu nay với bà đi đâu mất hết, tôi không thể chịu được kiểu áp đặt của mẹ. Tôi im lặng không giải thích thì bà lại cho rằng bà nói đúng nên tôi “cứng họng”.

Ông trời vẫn thương tôi, sau hai tháng điều trị tôi đã có tin vui. Cả gia đình vỡ òa sung sướng, tôi tưởng rằng mình thoát được những cuộc tra tấn tinh thần của mẹ. Kết quả siêu âm ban đầu của tôi là con gái, bà bĩu môi nói kiểu gì cũng đẻ một đàn vịt trời cho mà xem (chả là bố mẹ đẻ tôi chỉ sinh được hai người con gái). Tôi thấy bị xúc phạm ghê gớm, thời buổi nào rồi còn con trai với con gái; làm gì có kiểu đẻ con gái là tội của phụ nữ. Tôi nói con trai, con gái với con đều được hết. Con gì cũng do con nuôi, mẹ đừng nói đụng đến bố mẹ con. Chỉ đợi thế, mẹ chồng tôi lu loa lên, chửi là tôi hỗn láo: "Chửa được nhưng chắc gì đã đẻ được mà lên mặt dạy đời". Đến nỗi bố chồng tôi thấy chối mắt, chối tai quá phải lên tiếng là không phải ý tôi như thế.

Để gia đình yên ấm, tôi nghe lời chồng vẫn nín nhịn xin lỗi mẹ. Tôi ấm ức lắm, làm gì có kiểu mẹ chồng ngoa thế, nói độc mồm đến thế. Một tháng sau đi siêu âm lại hai nơi đều nói là con trai. Mẹ chồng tôi nhảy cẫng lên sung sướng như một đứa trẻ. Tôi vui và hy vọng cuộc sống gia đình, "mẹ chồng nàng dâu" sẽ nhẹ nhàng hơn. Ai đến mẹ tôi cũng khoe là tôi chửa con trai, bà sắp có cháu đích tôn nhưng để có cháu trai là công của bà lớn nhất, bà cất công đi lấy thuốc để tôi mang bầu con trai, không kiểu gì cũng đẻ ra một đàn vịt giời như mẹ. Cả phố đồn thổi tôi mang bầu con trai là do mẹ chồng thuốc thang, rồi hỏi uống thuốc gì. Tôi thật sự mệt mỏi, mệt với kiểu của mẹ chồng.

Tôi quyết định thẳng thắn góp ý riêng với mẹ, không ngờ vừa nói đến bà đã thẳng tay tát vào mặt tôi, chửi tôi là con dâu dám lên mặt dạy khôn mẹ, rồi kêu tôi là đồ mất dạy, ăn cháo đá bát. Tôi bị sốc nặng, với cách cư xử của mẹ lại thêm việc chồng tin mẹ, tỏ ra lạnh lùng với tôi, còn thẳng thừng tuyên bố “Láo thì trả về nơi sản xuất”. Nản quá, tôi xin cơ quan nghỉ phép và xin phép nhà chồng về quê thăm, ở với bố mẹ một thời gian. Gần một tháng kể từ khi xích mích với mẹ, chồng đã xuống đón tôi về nhưng hễ cứ nhìn thấy bà là lòng tôi quặn thắt, đầu tôi rối bời, không biết nên làm gì đây? Tôi biết mẹ tính tình hơi sốc nổi, ưa nịnh nhưng không ngờ bà lại đổi trắng thay đen, đặt điều cho tôi như thế. Tôi có nên cho bố chồng và chồng biết sự thật rằng người đặt chuyện không phải tôi hay là lặng lẽ cho yên ấm, đỡ mang tiếng nàng dâu mẹ chồng? 

Ngọc

Post a Comment

 
Top