Từ khi đến với chồng, tôi đã xem Nam là em chồng. Quá khứ chỉ là quá khứ mà thôi. Tôi đã trải qua nhiều mối tình và Nam là mối tình cuối cùng trước khi tôi đến với chồng mình. Tôi và Nam từng có một năm rưỡi hẹn hò, yêu đương. Lúc ấy, Nam và tôi vừa làm vừa học liên thông. Tôi làm kế toán, còn Nam làm cơ khí. Chúng tôi cách nhau khoảng 40km, chủ yếu nói chuyện qua mạng, điện thoại. Thời gian gặp nhau rất ít, chỉ thỉnh thoảng Nam đến ăn cơm tối cùng tôi, hoặc tôi đến chỗ trọ Nam chơi. Nam ở cùng một người bạn học. Những cảm xúc rung động ngọt ngào, chân thật, bình dị nhưng cũng rất hạnh phúc. Lúc đó, tôi đã 29 tuổi còn Nam 28.

Có lần, thấy bất an nên dù đã 9 giờ tối tôi vẫn từ quận Bình Tân xuống Thủ Đức để gặp Nam. Đến phòng trọ, thấy điện dưới tắt nhưng điện trên gác vẫn sáng, tôi nghi ngờ, cố tình không gọi điện thoại mà gõ cửa, sợ gọi Nam sẽ biết là tôi, sẽ giả vờ ngủ hoặc không có nhà để không mở cửa. Phải vài phút sau Nam mới ra mở nhưng chỉ mặc một chiếc quần đùi. Tôi không vào phòng mà nói: “Em cần nói chuyện với anh. Em muốn chia tay”. Nam trọ cạnh quán cà phê nên bảo tôi qua đó trước, Nam mặc đồ rồi qua sau.

Tối đó, tôi đã nói hết những suy nghĩ của mình. Nam nói Hồng (bạn gái cũ hồi học cấp 3) đang ở trong phòng. Anh vừa đón Hồng từ bến xe miền Tây về ngủ để mai ra sân bay về Bắc sớm. Trước kia, anh nói Hồng là người anh yêu nhất nhưng gia đình không chịu nên đã chia tay. Tôi nghĩ mối tình với Hồng lâu lắm rồi mà giờ còn về ngủ, vậy chắc có quan hệ với nhau. Nam nói tôi đừng nghĩ bậy bạ, đâu phải cứ trai gái ngủ chung là quan hệ đâu.

Mặc dù cũng thương Nam nhưng có lẽ chỉ là thoáng qua, hời hợt nên quen nhau lâu mà tôi cảm thấy nhạt nhẽo và Nam là người không đáng tin. Khi yêu ai, tôi muốn người đó toàn tâm toàn ý với mình, không giấu giếm chuyện gì. Nam chưa bao giờ giới thiệu tôi với gia đình, người quen và bạn bè (tôi tự lưu số điện thoại của anh trai Nam trong một lần Nam mượn điện thoại gọi cho tôi). Nam không tự mình làm chủ tài chính, anh trai phải cho tiền mới đủ sống. Nam không thông minh vì học cấp 2 mà học mấy năm mới được một lớp, rồi đi bổ túc văn hóa. Nam không lanh lợi, là người không thoáng trong chuyện tiền bạc. Anh không phải là người mà tôi mơ ước. Nhưng qua lời kể của Nam về gia đình thì đó lại là gia đình mà tôi mơ ước.

Gia đình Nam nề nếp, anh em dòng họ đông, rất đoàn kết, đùm bọc thương yêu giúp đỡ nhau. Nam nói cha của anh 60 tuổi rồi nhưng việc cưới vợ, gả chồng cho con thì đều bơi ghe đến nhà mấy bác thưa chuyện, rồi cùng mấy bác bàn tính… Cha mẹ cho các anh của Nam ở riêng nhưng cất nhà, mua sắm, hay có việc gì cũng về thưa cho cha mẹ, để cha mẹ tính cho. Tôi mong muốn con mình được sinh ra trong một gia đình như thế. Tôi từng nói với anh trai của Nam (là chồng tôi bây giờ) nếu lấy Nam thì tôi chọn cho con một người cha, hơn là chọn cho tôi một người chồng. Tôi không muốn có một người chồng sống ỷ lại gia đình, không năng nổ như Nam.

Rồi chúng tôi xa nhau mà không một lời chia tay. Nam về quê làm không nói với tôi một tiếng. Mấy lần lên Sài Gòn, Nam rủ tôi đi uống cà phê. Cảm thấy tình cảm không đi đến đâu nên tôi từ chối. Rồi anh trai xin cho Nam đi dạy ở trường cao đẳng nghề ở quê. Nam không liên lạc và tôi tự biết là đã xa nhau.

Thời gian sau tôi đến với anh trai Nam. Nghe anh nói Nam đã phản đối chuyện của chúng tôi và tuyên bố với gia đình là ở giá, không lấy vợ. Cha mẹ sợ chồng tôi "ăn đồ thừa" của Nam, trông giống như anh em lấy cùng một người, trái với đạo lý. Vì vậy cha mẹ dò hỏi Nam xem giữa chúng tôi có đi quá giới hạn chưa. Tôi đã nói cho chồng biết mình còn trinh trắng. Chắc Nam cũng nói với cha mẹ như thế, vì thế gia đình cho phép chồng đến với tôi. 

Vài tháng sau, hôm gia đình có đám giỗ, Nam dắt bạn gái về chơi. Khi còn lại hơn 10 người là anh chị em trong nhà ngồi uống rượu cùng nhau, anh hai nói: “Thôi giờ chú út mời chị tư (tôi) ly rượu”. Không biết Nam nghĩ gì mà tự dưng đứng dậy, chạy ra sau nhà ngồi. Bạn gái Nam cũng chạy theo. Bạn gái Nam, hiện tại là vợ của Nam, chắc cũng chưa biết tôi là người yêu cũ. Chúng tôi thường liên lạc, nói chuyện, hỏi thăm nhau. Vợ Nam có lần than thở với tôi rằng, Nam khó khăn, hay xét nét, hay kể về những mối tình xưa, nhưng không nghe vợ Nam nói đến tôi.

Bây giờ con trai đầu của tôi được 3 tuổi, bé gái thứ hai hơn một tháng. Còn con gái của Nam đã được 2 tuổi, nhưng Nam vẫn chưa nhìn mặt hay nói chuyện với tôi. Thỉnh thoảng tôi về quê chồng chơi, Nam cũng về dịp cuối tuần nhưng cố tình tránh mặt tôi. Tôi chào hỏi theo lịch sự xã giao, Nam không trả lời. Đôi khi, Nam lên Sài Gòn ghé nhà tôi đúng lúc chỉ mình tôi ở nhà, tôi ra chào hỏi thì Nam cũng không trả lời. Tôi nói cho chồng và gia đình chồng về cách Nam đối xử với mình nhưng chồng nói: “Mình làm lớn thì cứ hỏi xã giao, còn nó sai thì có cha mẹ. Nó lớn rồi làm sao cho coi được thì làm”. Chồng, cha mẹ chồng cùng 4 anh em chồng đều lên tiếng nhưng đã hơn 4 năm vẫn cứ vậy, tôi cũng không buồn, không quan tâm đến điều đó nữa.

Trước kia chồng tôi vừa đi học, vừa đi làm kiếm tiền nuôi Nam đi học bổ túc văn hoá và học nghề. Rồi anh cho Nam tiền học đại học tại chức. Nam ra trường cũng là chồng tôi xin cho đi dạy. Vì mấy năm trước gia đình còn làm lúa nên không có tiền mặt. Giờ chồng tôi ráp máy ở thành phố nơi Nam dạy, nhờ Nam bảo hành máy và cho luôn tiền bảo hành gần 50 triệu. Nghĩ đến tôi cũng tiếc tiền lắm chứ, nhưng thôi kệ vậy. Thế mà một tiếng chị dâu Nam cũng không nói được.

Let's block ads! (Why?)

Post a Comment

 
Top