Tôi 42 tuổi, chủ một công ty kinh doanh bánh kẹo nhập khẩu nhỏ, công việc khá ổn. Gia đình tôi hạnh phúc đủ đầy, vợ đẹp con ngoan. Đáng lẽ sẽ chẳng có những dòng tâm sự hôm nay nếu tôi không mắc phải căn bệnh quái ác. Năm 2011, tôi bị tai nạn phải đi bệnh viện, bác sĩ phát hiện tôi bị ung thư máu nhưng vợ không cho tôi biết điều đó. Sau khi lành vết thương, em đưa tôi về nhà như chưa có gì xảy ra. Sau vài tháng, em đề nghị tôi phân chia tài sản. Em bảo: “Công ty anh cũng đứng tên, xe anh cũng đứng tên, nhà anh cũng đứng tên, có phải em hơi thiệt không? Lỡ một ngày anh theo người khác khác em biết sống sao”, rồi em cứ nói đi nói lại vấn đề này. Thế nên tôi bảo gần đến Tết bán hàng được nhiều, mua thêm nhà thì em sẽ đứng tên căn đó. Mặc dù tôi đứng tên nhiều tài sản nhưng tiền thu nhập mỗi tháng, sổ tiết kiệm tôi đều giao cho em, tính ra giá trị hơn nhà cửa nhiều. Mà những tài sản kia tôi mua khi chưa cưới nên tôi mới đứng tên.
Tôi bắt đầu thấy cơ thể mình yếu đi, nói với em thì em bảo già rồi nó thế, anh làm ít thôi. Tôi nghĩ cũng hợp lý nên lại thôi. Vài tháng sau tôi hay bị tím tay chân, chán ăn, không ngủ được nên đi khám. Xét nghiệm xong bác sĩ báo tôi bị ung thư giai đoạn cuối, đã di căn rồi, chắc không sống được quá 2 năm. Tôi chết lặng người và lang thang một mình. Tôi căm ghét bản thân và không muốn vợ con biết. Tôi sợ vợ lo, sợ con không chịu nổi. Tôi về nhà và ôm vợ rất lâu. Sau đó, tôi hỏi vợ: “Nếu giờ anh chết em có lấy người khác không”? Em giật bắn người hỏi: “Anh biết cả rồi sao? Anh vừa đi khám về à”? Tôi hoảng hốt. Hóa ra em đã biết tất cả. Em đã biết từ bao giờ nhỉ? Tôi chợt hiểu vì sao em đòi chia nhà cửa. Tôi hỏi em vì sao không nói cho tôi biết. Em bảo sợ tôi lo, bệnh này trước sau gì cũng chết nên em cứ để tự nhiên. Nghe xong tôi thấy bức xúc vô cùng, chẳng lẽ chồng em chết là điều bình thường? Tôi nói anh sẽ đi điều trị, sống thêm với em và con được bao lâu thì sống. Không ngờ em nói: “Bệnh này em tìm hiểu rồi, không sống được đâu anh à. Điều trị tốn kém lắm, để còn lo cho con”.
Tôi lặng đi và giả vờ ngủ. Sau một đêm suy nghĩ tôi quyết định phải chữa dù là sống thêm một ngày. Tôi đến bệnh viện xin điều trị. Bắt đầu từ đây là một quãng thời gian dài tôi phải coi bệnh viện là nhà. Tôi đến một mình, về cũng một mình. Chi phí ngày càng cao, tôi về bảo em đưa tiền tiết kiệm nhưng em chỉ đưa cho tôi 3 tỷ rồi bảo: “Nhà chỉ còn bấy nhiêu thôi. Anh mà làm hết thì đừng có lấy nữa”. Tôi làm hồ sơ đi Mỹ điều trị một tháng. Nhưng đúng là không khả quan bao nhiêu. Tôi khao khát được sống vô cùng, đi chạy chữa khắp nơi. Công ty bán lại cho đứa em. Tôi bán cả xe để chữa bệnh. Tính mạng chỉ còn được tính bằng ngày và tôi rất sợ.
Kỳ hạn 2 năm cũng đến, bác sĩ khuyên tôi không nên phẫu thuật tiếp vì cơ thể đã yếu. Tôi biết mình sắp chết. Tôi cố làm những điều còn có thể làm cho con, cho gia đình. Rồi tôi lao vào ăn chơi để chết không phải làm con ma hối tiếc. Tôi sợ bóng đêm, sợ khi ngủ xong sẽ không dậy được nữa. Tôi sống buông thả suốt 5 tháng nhưng sao mãi vẫn chưa chết? Mẹ tôi buồn ngày nào cũng khóc, cầu trời phật gì đó, rồi sắc đủ thứ thuốc trên đời cho tôi uống. Tôi bất cần và đổ đi vì cơ bản tôi chưa bao giờ tin vào đông y. Tôi chỉ tin khoa học.
Sau 7 tháng như vậy tôi nằm một đống, thân tàn ma dại. Còn con vợ tôi thì tụ tập bạn bè chơi bời. Mẹ mang tôi về chăm sóc. Tôi chỉ nằm ăn cháo mỗi ngày. Trong đầu cứ nghĩ chắc mai tôi sẽ chết, rồi lại ôm mẹ khóc. Tôi sợ lắm, rất sợ. Mẹ cứ động viên sẽ chữa cho tôi khỏi, đừng sợ gì cả. Mẹ đi hỏi khắp nơi thuốc cho tôi. Rồi một ngày bà vào tận miền Nam mua thuốc gì đó. Thấy mẹ già rồi còn phải lo cho mình như vậy, tôi thật bất hiếu. Tôi nghe lời bà uống thuốc. Sau một tháng tôi bắt đầu khỏe hơn. Bà lại vào miền Nam mua thuốc cho tôi, rồi sau đấy thuốc được gửi qua bưu điện. Thời gian trôi qua, tôi thấy mình khỏe dần lên. Tôi ăn nhiều rau và uống nhiều nước lọc. Thực đơn chính của tôi là rau và tập thể dục mỗi ngày.
Đến bây giờ tôi đã khỏe thật sự, đẩy lùi căn bệnh ác tính. Mẹ tôi! Bà thật tuyệt vời. Bao năm nay tôi chỉ biết đến vợ con mà quên mất bà. Đúng là chỉ có mẹ thương ta vô điều kiện, còn thế giới ngoài kia có điều kiện mới thương ta. Tôi sẽ về ly dị con người bội bạc kia, dù còn rất thương cô ấy. Sau căn bệnh này tôi nhận ra một ngày được sống khỏe mạnh thật sự rất hạnh phúc, ý nghĩa. Vậy nên các bạn đừng vì một phút nông nổi mà tự hủy hoại cuộc sống của mình. Vì chỉ khi gần cái chết ta mới nhận ra cuộc sống quý giá đến mức nào.
Thuận
Post a Comment