Vượt qua bao khó khăn, tôi và anh đã chọn đi chung đường, đám cưới được diễn ra. Tôi thơ ngây nghĩ sẽ trở thành một người làm vườn thật giỏi để cải tạo mảnh đất khô cằn là cuộc đời anh, nhưng tôi đã sai. Cuộc hôn nhân ở tuổi 27 đã phải dừng lại sau 4 tháng sống chung. Tôi và anh biết nhau được gần một năm, dưới cơn mưa Sài Gòn, tôi nhận lời đồng ý trở thành người yêu anh trong niềm hạnh phúc. Năm đó là năm thứ 4 đại học của tôi, anh – một người đàn ông chững chạc, hơn tôi 10 tuổi nhưng với tôi đó đâu phải là rào cản lớn, chỉ cần anh yêu tôi và tôi dành trọn con tim nơi anh. Anh không đẹp nhưng có sự chân thành, đó chính là điều làm rung động trái tim tôi. Cứ thế, khoảng thời gian bên anh không nhiều nhưng sự quan tâm, chăm sóc, động viên của anh là sợi dây mang chúng tôi xích lại gần nhau, để tôi đủ nghị lực bước qua quãng đường khó khăn phía trước.

Điều khó khăn nhất đối với tôi khi quen anh là vượt qua được bản thân, chấp nhận yêu một người đàn ông từng đổ vỡ trong hôn nhân và có một đứa con. Sau bao nhiêu cấm cản từ phía gia đình, vì thương con gái, vì biết con gái cũng yêu thương người con trai ấy, ba mẹ ngậm ngùi đồng ý. 

Thế đó, tôi đã tình nguyện đến bên anh nhưng chính tôi cũng là người tự động rời xa anh. Có thể tình yêu chân thành nơi tôi chưa đủ lớn để anh quên đi quá khứ. Trong cuộc hôn nhân này, anh đã mang về quá nhiều tổn thương cho tôi, những điều đó vượt qua giới hạn sự chịu đựng của tôi. 

Trong vị trí của một người con rể, anh chưa bao giờ làm tròn vai. Kể từ ngày cưới, chúng tôi cũng chẳng có cái lễ gọi là “lại mặt” theo đúng truyền thống bởi lý do bận công chuyện; cũng chẳng có sự hỏi han quan tâm sau ngày cưới tới ba mẹ vợ hay cả khi ba mẹ vợ hiện tại phải vật lộn với nước lũ, một cuộc gọi điện hỏi thăm theo đúng nghĩa cũng chẳng có. Anh luôn chê tôi trẻ con, vậy tại sao tôi có thể hiếu đạo yêu thương ba mẹ anh, còn anh với gia đình tôi sao lại không thể?

Tôi chấp nhận anh có nghĩa chấp nhận quá khứ của anh, chấp nhận làm dì của con anh, chấp nhận tiếng “vợ hai” trong cuộc đời anh, chấp nhận sự thiệt thòi, sự san sẻ, chấp nhận điều tiếng trong cuộc đời này. Thương anh, tôi thương cả con anh. Bấy nhiêu đó thôi chưa đủ để chúng tôi yêu thương nhau? Anh lại đi giấu diếm chuyện đã có tôi, có một gia đình mới với gia đình, họ hàng, mẹ vợ cũ. Anh về chịu tang bố vợ cũ, ở lại đó lo lắng chuyện hậu sự trong tư cách chàng rể. “Nghĩa tử là nghĩa tận”, ai cũng hiểu điều đó và tôi cũng hiểu nên khi nghe tin bác mất, tôi còn khuyên anh nên về thắp nhang. Anh đi và ở lại nhà đó không một lời thông báo, đến ngày thứ 3 có gửi lại một dòng tin nhắn: “Anh xin lỗi. Anh còn phải ở lại đó để lo chuyện. Anh sẽ về sớm”.

Tôi hoàn toàn sụp đổ, chỉ biết thu mình lại một góc giường trong những ngày đó mà khóc. Tôi chẳng còn tâm trí nào để giải quyết những công việc của cơ quan, thấy mình thật bất lực. Tôi đau đớn đến uất nghẹn với những giọt nước đang rơi khi biết anh đang cố tỏ ra ở vậy 5-6 năm một mình mong chờ người vợ trước kia, người từng bỏ rơi anh chạy theo cuộc tình khác. Tôi cứ ngỡ mình mạnh mẽ nhưng trong lòng thật yếu đuối. Tôi càng không dám gọi điện về nhà chỉ để nói: “ Ba ơi! Mẹ ơi! Con phải làm gì lúc này”. Những ngày đó cứ trôi đi thật chậm đến nghẹn thở, tôi mong anh về. Tôi mong một lời giải thích nơi anh, mong một lời xin lỗi từ anh nhưng anh không làm được điều đó. Mọi chuyện trước kia, anh sai tôi có thể cho qua hết nhưng lần này “không thể anh ạ”.

Tôi yêu anh bởi sự chân thành, đó là lý do giúp tôi cùng anh đi đến chặng đường ngày hôm nay. Rồi cũng chính anh đã khiến tôi phải đưa ra quyết định dừng lại cuộc hôn nhân ngắn ngủi này. Tôi biết mình vẫn yêu anh nhưng để tiếp tục cùng nhau chung sống lại không thể bởi anh đã đánh mất đi niềm tin, mất đi sự tôn trọng tối thiểuSự việc cứ liên tiếp xảy ra khiến tôi phải đưa ra quyết định thông báo với ba mẹ hai bên chuyện không thể tiếp tục cùng anh chung sống. Chúng tôi cũng không có khái niệm đưa nhau ra tòa, cuộc hôn nhân này về pháp luật chúng tôi chưa được công nhận bởi lý do "anh bận công việc".

Giờ phút này, ở tuổi 27, tôi ngừng oán hận, ngừng trách móc, ngừng khóc một mình, ngừng hờn tủi cho số phận vì mọi nguồn cơn đều do tôi mà ra, ít ra họ cũng là người tôi yêu thương và cũng yêu thương tôi. Nhưng nếu như được một lời giải thích sau tất cả những sự việc đã xảy ra thì có lẽ tôi sẽ vơi đi phần nào nỗi buồn khó nói này.

Thu

Độc giả có thể tâm sự trực tiếp với biên tập viên theo số 02473002222 - máy lẻ 4529 (trong giờ hành chính)

Let's block ads! (Why?)

Post a Comment

 
Top