Tôi thấy bài viết "" khá giống hoàn cảnh gia đình mình. Tôi 26 tuổi, là người chuyển giới từ nữ sang nam được hơn một năm và có em trai 5 tuổi. Bố tôi cũng giống chồng chị Hiền, thậm chí tôi còn thấy tệ hơn. Chị mới phát hiện từ năm 2014 còn mẹ tôi đã phải chịu đựng bố hơn 20 năm. Bố tôi 50 tuổi. Từ khi biết nhận thức tới nay, tôi không hề ngưỡng mộ ông như một người bố. Ông chưa bao giờ là chỗ dựa cho vợ con, về cả vật chất lẫn tinh thần. Ban đầu tôi nghĩ bản tính ông lười làm ham chơi nhưng 2 năm trở lại đây, tôi mới biết do ông có vấn đề về thần kinh và đó là bệnh di truyền. Nhà nội tôi cũng có một bác tự tử. Ngoài ra, mấy anh em họ của bố đều không chịu được áp lực dù vô cùng nhỏ. Chẳng hạn, một bác bị ngất khi con thi đại học vì quá lo lắng.
Nhiều người nói tôi không nên nghĩ về bố như thế, nhưng tôi thực sự không thể tôn trọng ông được. Khi còn bé, tôi luôn bị ông đánh mắng, làm việc gì cũng bị chê. Tới khi học xong đại học, tự xin việc, thu nhập tăng dần, vượt qua các anh họ, tôi mới tự tin là mình không thua kém ai. Ông bắt mẹ phá thai 3 lần với lý do đẻ ra không nuôi được, tới năm 2012 (mẹ tôi khi đó 43 tuổi) mới có em trai tôi vì kinh tế đã ổn. Trong thời gian mẹ mang bầu, bố không đỡ đần, thậm chí mưa gió còn bắt mẹ đi chợ; ông muốn ăn đồ tươi ngon, không thích đồ tủ lạnh.
Em tôi sinh ra không khỏe mạnh. Mẹ phải trốn bố đưa em đi khám, phát hiện em bị bại não lúc 19 tháng tuổi, cách tháng đi viện chữa trị một lần. Bố không muốn cho mẹ đi, vì ở nhà một mình phải tự lo cơm nước. Có lúc ông đưa tiền chữa bệnh, có lúc không nhưng lúc nào cũng kể rằng đi làm vất vả kiếm tiền chữa bệnh cho con. May có cậu tôi hỗ trợ mẹ rất nhiều. Tôi làm ở Hà Nội, lương khá nên mỗi lần mẹ lên tôi cũng có thời gian và điều kiện đỡ đần.
Năm 2015, tôi mua đèn sưởi nhà tắm nhưng ông không cho lắp vì sợ tốn điện. Tết về tôi mới biết nên bảo mẹ để tôi tự lắp, mẹ sợ bố chửi nên nhờ anh họ sang lắp hộ. Vậy mà ông chửi hai mẹ con cậy có tiền không coi ông ra gì, tuyệt nhiên không động tới anh họ. Bố tôi còn cho em trai uống nước đá, từ đó em rất dễ sốt và ho. Ông cho em uống cà phê dù em động kinh. Ông còn ngồi chơi điện tử để mặc em một mình không ai trông trong xe dành cho trẻ bại não.
Mùng 3 Tết 2016, ông chửi mẹ tôi vì nhận lì xì cho em trai từ một người mà ông không thích. Tôi tức quá nên cãi lại, thế là ông đuổi mẹ và tôi đi, để em trai lại. Tôi và mẹ lừa mang em trai theo, tắt điện thoại. Tôi khuyên mẹ ly hôn rồi lên Hà Nội ở với tôi. Mùng 5 Tết, nhận được tin bố cấp cứu, mẹ lại vội vã đi về.
Mới đây, ông chửi một khách hàng. Gặp đúng người đầu gấu, bị họ dọa đánh, ông sợ rúm ró, không dám ra khỏi nhà. Mẹ tôi phải muối mặt đi xin lỗi. Tôi nghe xong mà cảm thấy nản vô cùng. Gần đây nhất, tôi gọi về bảo bố đỡ mẹ việc nhà vì mẹ có tuổi rồi, còn chăm em nên rất mệt. Ông chửi tôi hỗn láo rồi cúp máy luôn. Sau đó, ông chửi mẹ. Ông đi rêu rao là tôi chửi ông, tôi đi làm có điều kiện, cho ông vay tí tiền khám bệnh mà tính toán, làm tôi bị cô tôi chê “ăn nói như đứa không có học”. Ông bảo mẹ trả lại tiền cho tôi rồi đuổi khỏi nhà. Tiền tiết kiệm được tôi đều gửi cho mẹ và chưa bao giờ tính toán. Tới giờ, tôi và bố không nói chuyện với nhau.
Họ hàng, người ngoài nhìn vào tưởng mẹ tôi được chồng nuôi nhưng đâu biết bao năm qua mẹ gồng gánh cả gia đình. Đất ông ngoại cho mẹ, bố bảo không cần lấy của nhà vợ nhưng khi mẹ định cho bác cả bên ngoại thì ông mặt nặng mày nhẹ, bác cả tới nhà không tiếp. Cậu tôi cho tiền mẹ mua thêm đất, ông đòi sang tên ông. Tôi thật không hiểu sao mẹ có thể chịu được bằng đó năm. Nếu nói để con có bố, tôi thấy có bố như vậy anh em tôi khổ hơn nhiều. Ông không đánh mẹ tôi nhưng luôn bạo lực tinh thần khiến mẹ mất ngủ. Thấy mẹ đi chữa bệnh, ông bảo mẹ thừa tiền, hoang tưởng bị bệnh. Tôi cảm giác đầu ông lúc nào cũng chỉ có tiền.
Tôi có một công việc tốt, tương lai rộng mở. Bạn gái và tôi yêu nhau đã 6 năm, hiện là trưởng phòng của một công ty tư nhân. Mẹ tự hào về tôi, luôn khoe có con trai tài giỏi, hiếu thảo. Trong năm tới tôi dự định ra nước ngoài làm việc rồi đưa mẹ và em trai theo, nếu có thể thì định cư, nhập tịch luôn. Tôi khuyên mẹ nên nghĩ cho em trai, nên cho nó một môi trường sống tốt để có cơ hội khỏi bệnh. Mẹ lại sợ giờ ly hôn thì ông tự tử, mẹ mang tiếng sát chồng.
Hiện tại, tôi mong mẹ đủ quyết tâm ly hôn, hoặc bố chịu đi khám nhưng tôi chưa biết mở lời thế nào. Chỉ cần ông chịu uống thuốc, nghỉ ngơi và nghe mẹ là cả nhà tôi mừng lắm rồi, chứ không cần ông làm gì cả.
Huỳnh
Độc giả có thể tâm sự trực tiếp với biên tập viên theo số 02473002222 - máy lẻ 4529 (trong giờ hành chính)
Post a Comment