Tôi 33 tuổi, có 2 cháu trai, chúng tôi hiện sống cùng mẹ chồng. Gia đình tôi ở Hà Nội, gia đình chồng cũng không nhờ vả được ai, mà chúng tôi xác định mình tự lo là tốt nhất. Tôi không phải thuê nhà. 8 năm nay tôi luôn tự động viên bản thân, chúng tôi vẫn tốt hơn nhiều người không phải thuê nhà, chồng không có tật xấu, biết giúp vợ chăm con. Về mặt tình cảm vợ chồng, anh không thể hiện sự quan tâm đến vợ, mặc dù cũng buồn và tủi thân nhưng tôi chấp nhận được. Trong mối quan hệ gia đình nhà chồng có lúc nọ lúc kia nhưng đến bây giờ tôi luôn sống theo kiểu tự nhận thấy là tạm ổn, mẹ chồng phải thừa nhận rằng chúng tôi sống "có trước có sau".

Điều tôi muốn nói là kinh tế gia đình, tôi cố gắng lo cho gia đình về kinh tế với hy vọng đến lúc nào đấy công việc của chồng sẽ tốt hơn. Anh không cố gắng trong công việc, lúc nói thì hay nhưng kết quả là tôi vẫn phải lo liệu hết. Trước đây một tháng tôi 5-6 triệu, chỉ lo đủ cho con. Chồng mang tiếng đi làm nhưng không có thu nhập ổn định, bấp bênh, một tháng 3 triệu, có thời gian mất việc không lương tôi vẫn động viên anh. Khoảng 3 năm trở lại đây công việc của tôi mỗi tháng 10 triệu, chồng làm tự do, đi buôn. Mỗi tháng tôi giao hẹn anh lo tiền điện, nước, học cho con, các khoản đó cộng lại là 5 triệu. Chi phí cho 2 con ngoài tiền học phí, tiền ăn của nhà, tất cả các khoản phát sinh tôi lo, mỗi tháng gia đình chi tiêu tầm 13-14 triệu. Tôi cũng cố gắng để cải thiện cuộc sống cho gia đình hơn. Tủ lạnh, ti vi, máy giặt, máy lọc nước đến lúc hỏng cũng có tiền để thay.

Tuy nhiên tôi thấy buồn vì mình cố gắng làm lụng nhưng chồng lúc nào cũng an nhiên, vô tư mà sống. Trung bình mỗi tháng tôi phải đưa chồng 2-3 triệu tiền để anh làm vốn kinh doanh, như vậy tính ra mỗi tháng anh thu nhập chỉ từ 3-5 triệu. Thỉnh thoảng tôi lại phải đưa thêm 10 triệu. Công việc kinh doanh của anh ấy vẫn dậm chân tại chỗ, không phát triển được gì. Tôi đi làm tích cóp được bao nhiêu là lại phải lo cho chồng. Anh kinh doanh mà nhàn như đi làm nhà nước, có cơ hội chuyển việc khác anh cũng không làm. Bây giờ tôi thấy chán nản, mình cứ nai lưng ra làm, ky cóp từng đồng, còn chồng không hiểu cho điều đấy.

Gần đây có cơ hội xin việc khác nhưng anh không chịu, nói mình vẫn kiếm được tiền. Tôi tuyên bố với anh sinh hoạt trong gia đình mỗi người lo một nửa, tôi cũng không lo tiền cho anh kinh doanh nữa, anh quay ra giở giọng cùn rằng "của chồng công vợ", rằng chồng không kiếm được thì vợ kiếm được có sao đâu. Tôi bất lực vì cơ hội đến anh không chịu, nay mai không có tiền chả nhẽ tôi lại tiếp tục lo cho anh? Tôi nhiều lần nói tất cả các suy nghĩ của mình tuy nhiên chồng vẫn thế, không thay đổi. Việc của tôi muốn thay đổi tìm việc khác tốt hơn cũng không thể. Vì công ty tôi khi nghỉ việc phải một tháng bàn giao mới được lĩnh lương, như thế chẳng có chỗ nào mới họ đợi mình, còn nếu nghỉ rồi mới xin chỗ khác thì 5 cái mồm ăn ai lo, lúc ốm đau ai lo.

Nhiều lúc tôi cũng nghĩ kệ, thôi đến đâu thì đến, cố gắng không tạo áp lực cho bản thân. Nhưng có lẽ tôi là người hay lo xa nên không bỏ được ý nghĩ đấy. Rồi cứ thi thoảng chồng lấy tiền, không mặc kệ được. Gần đây có lẽ đã đến giới hạn của bản thân, thèm có người làm chỗ dựa, quá mỏi mệt nên tôi chán nản, không muốn làm gì nữa, trong đầu muốn bỏ gia đình này đến một nơi khác, muốn buông xuôi không phải lúc nào cũng lo cơm áo gạo tiền. Mặc dù điều đó là không thể vì tôi biết bản thân vẫn thương chồng thương con. Chồng thì không đến mức phải để bỏ nhau, tôi nên làm sao?

Hằng

Độc giả có thể tâm sự trực tiếp với biên tập viên theo số 02473002222 - máy lẻ 4529 (trong giờ hành chính)

Let's block ads! (Why?)

Post a Comment

 
Top