
Anh vẫn tính nào tật ấy, gia trưởng trong công việc, không bao giờ thay đổi và biết nghĩ vợ con ở nhà khổ như thế nào.
Tôi và anh quen nhau 6 năm rồi cưới, hiện có 3 con, học lớp 7 và lớp 4 và lớp 2. Anh vốn là người hiền lành, dễ tính trong gia đình. Anh không hút thuốc nhưng có nhậu (ngày xưa nhậu nhiều, giờ giảm hơn trước). Tôi và anh đến với nhau nhưng sở thích và tính cách hơi trái ngược. Tôi là người phụ nữ của gia đình, đi làm, kinh doanh online thêm và chăm sóc con cái. Anh không phải là người đàn ông của gia đình, không thích làm việc ở TP HCM để gần vợ con, chăm sóc, dạy dỗ con cái mà anh luôn muốn đi làm xa ở tỉnh, một tuần đến 10 ngày mới về một lần, ở nhà một hai ngày rồi anh lại đi. Anh là người có trình độ, từng làm cấp trưởng phòng, quản lý cho các công ty lớn ở TP HCM.
Anh hiếm khi quan tâm con cái vì nói đúng hơn là anh ỷ lại tôi. Anh sống kiểu vô tư. Với lối suy nghĩ gia trưởng trong công việc của anh như vậy, tôi nói nhiều lần nhưng anh không nghe. Ý tôi muốn anh tìm việc gì làm ở thành phố để gần gia đình, phụ tôi chăm lo cho các con, anh nhất quyết không và bắt đầu lao vào con đường "làm chủ". Từ ngày tôi sinh bé lớn đến sinh bé thứ hai đều một nách chăm lo con, không có anh ở nhà tôi cực khổ trăm bề. Anh đi làm ăn xa như vậy, có tháng phụ tiền nuôi con 10-20 triệu đồng nhưng có tháng không đưa. Tôi cũng không biết rõ công việc anh đang làm như thế nào vì anh không chia sẻ.
Lúc sinh bé lớn, tôi mua căn hộ, là tài sản riêng (lúc này vợ chồng sống chung nhà với ba má tôi). Rồi anh làm ăn thất bại, tôi đứng ra cầm cố nhà để vay ngân hàng cho anh làm ăn. Một hai năm sau anh trượt dài trên thất bại, tôi là người đứng ra trả lãi vay ngân hàng cho anh. Trong suốt thời gian đó chúng tôi bị nhiều người gọi điện và đến nhà đòi nợ. Tôi đau buồn nhưng vẫn cố gắng kiếm tiền trả lãi cho ngân hàng tháng, còn anh lo kiếm tiền trả nợ cho những người khác. Tôi đi làm ráng để dành rồi cũng chuộc được sổ hồng. Chưa dừng lại ở đó, tôi khuyên anh cỡ nào cũng không được. Anh tiếp tục làm dự án xây dựng lớn ở tỉnh rồi lại thất bại, lúc này vợ chồng con cái ở riêng tại một căn hộ (nhà này là tiền tích góp của tôi và anh trước đó). Anh lại kêu tôi vay để anh trả nợ, nếu không trả anh sẽ gặp nguy hiểm. Một lần nữa tôi đem căn hộ đang ở và cả căn hộ riêng của mình đi cầm cố để vay ngân hàng, vì số nợ của chồng lên đến 30 tỷ đồng. Tôi đau buồn tột cùng.
Rồi may mắn chút khi em trai ruột của chồng phụ giúp anh trả lãi cho hai ngân hàng vay trên, trong lúc này chồng cũng cật lực đi làm ở tỉnh để kiếm tiền trả nợ. Anh và em trai mua đất kinh doanh, mục đích để kiếm lời, đưa tiền anh trả nợ. Vì công việc làm ăn, anh kêu tôi đứng tên chung với anh để vay ngân hàng, thế chấp mấy miếng đất ở tỉnh. Tôi nghĩ cũng ráng cùng anh lo liệu để có tiền trả nợ nên đứng tên vay. Tôi lo lắng, hỏi anh ai trả lãi, lỡ trả không được thì sao. Anh bảo cứ yên tâm, phần trả lãi anh và em trai lo, nếu có vấn đề gì ngân hàng lấy đất của anh em anh, tôi không phải lo. Tôi nghe vậy cũng yên tâm.
Rồi một hai năm sau, đúng như lời anh nói, là anh lo trả lãi ngân hàng nhưng chuyện gì đến cũng đến, công việc làm ăn của anh và em trai thất bại, không còn đủ khả năng trả lãi ngân hàng và những phần nợ còn lại. Lúc này nợ ngân hàng lên đến 4 tháng vẫn không có tiền trả lãi (cả hai ngân hàng vay thế chấp căn hộ và ngân hàng vay thế chấp đất ở tỉnh), tôi bị nợ xấu, CIC lên tới nhóm 3, liên tục bị ngân hàng gọi đòi nợ. Tôi áp lực và đau buồn đến suy sụp. Tôi bị ngân hàng (nơi cho vay bằng việc thế chấp hai căn nhà) mời lên làm việc, yêu cầu phải thanh toán nợ, nếu không sẽ phát mãi nhà. Tôi sợ và lo lắng, mất nhà thì 4 mẹ con tôi sẽ ra sao.
Tôi nhanh chóng đăng bán nhà mặc dù có một căn đang cho thuê, tiền đó là nguồn sống của 4 mẹ con tôi. Bán được một căn (tài sản riêng của tôi), mượn thêm tiền của chị gái để trả hai ngân hàng cho kịp vì còn một căn chưa bán được, tạm yên tâm. Chưa dừng lại ở đó, tôi tiếp tục bị ngân hàng (nơi tôi vay bằng thế chấp đất chung với anh) khởi kiện ra tòa vì cũng bị nợ xấu 5 tháng chưa thanh toán lãi, số tiền lên đến gần 5 tỷ đồng cả gốc lãi. Tôi như điên dại, đau buồn, không biết làm sao. Trả vừa xong nợ này lại tiếp tục nợ khác ập tới. Tôi hỏi anh, anh bất lực, bảo đang cố gắng tìm cách.
Thật lòng, cho tới giờ phút này, sống với anh hơn 10 năm, tôi quá khổ, cả về tinh thần lẫn vật chất, trả nợ cho anh hết lần này đến lần khác. Tôi làm được bao nhiêu đều để trả nợ cho anh. Tôi không còn chút cảm xúc gì với anh, bây giờ chỉ sống vì 3 đứa con. Anh vẫn tính nào tật ấy, gia trưởng trong công việc, không bao giờ thay đổi và biết nghĩ vợ con ở nhà khổ như thế nào. Tôi phải làm sao lúc này? xin mọi người cho tôi lời khuyên.
Bình Yên
Post a Comment