Tôi 24 tuổi, gia đình không giàu có nhưng cũng khá giả, lúc nhỏ đến lớn tôi chỉ biết học và sau này ra trường đi làm luôn, chưa phải bon chen kiếm sống, chưa va vấp nhiều. Chồng 30 tuổi, gia đình anh khó khăn, phải bươn trải, tự lập từ lúc nhỏ. Chúng tôi gần nhà nhau, gia đình biết nhau từ bé nhưng khi vào đại học mới quen, sau 4 năm chúng tôi cưới. Từ lúc yêu đến lúc thành vợ chồng tôi tìm hiểu anh khá kỹ, anh sống rất được lòng mọi người. Chúng tôi cưới nhau được một năm, nhưng bước vào hôn nhân thường xảy ra mâu thuẫn và cãi vã.
Mỗi lúc hai đứa cãi nhau, giận dỗi, tôi thường im lặng, thực sự cứ thấy nghẹn, không thể mở lời nói được. Tôi hay khóc, đa số lúc giận dỗi, cãi vã đều khóc và im lặng. Anh nóng tính, những lúc như thế hay nói to tiếng, giống như quát, rồi nói những câu khó nghe. Khi nghe những từ đấy từ chồng tôi thấy vô cùng tủi thân, lại giận anh hơn nhưng không thể mở lời nói được. Tôi lại khóc, anh càng tức, có lẽ anh ghét sự im lặng và ghét vợ khóc. Chúng tôi thường giận nhau thời gian ngắn, chỉ cần anh mở lời xin lỗi, làm lành trước, hoặc lúc nguôi giận anh chọc tôi cười là hai đứa lại nhìn nhau cười, giận rồi lại thôi.
Tôi không giỏi về giao tiếp, hay ngại tiếp xúc với người lạ, còn chồng ngược lại, anh có nhiều mối quan hệ, hòa nhã với mọi người, vì thế thường chê tôi, rồi góp ý, chỉ cho tôi phải thế này thế kia. Tôi đi làm ở cơ quan hay đem chuyện về kể cho chồng nghe, từ chuyện vui, chuyện buồn tôi kể hết, có nhiều khi bức xúc, áp lực ở cơ quan đem về kể cho chồng để được chia sẻ, an ủi, ngược lại anh bảo tôi nhiều chuyện, trách tôi không biết ứng xử, không biết cách làm việc. Lâu dần, tôi không muốn kể cho chồng nghe nữa, cứ để trong lòng, nhiều khi bức bối trong người về nhà lại cáu gắt với chồng, không muốn nói chuyện. Vì thế chồng tôi lại nổi nóng, bảo không biết điều, coi thường chồng. Có khi anh bảo tôi chả được cái tính nết gì, xấu tính, những lúc như thế tôi lại suy nghĩ linh tinh. Tôi biết mình như thế là không nên nhưng không ngờ chồng lại nói mình thế, trong mắt chồng tôi là đứa kém cỏi.
Hai vợ chồng đều làm Nhà nước, anh có làm thêm ở ngoài nhưng không ăn thua, lương thấp nên chi tiêu rất tiết kiệm. Cưới nhau một năm, chúng tôi dự định năm sau sẽ có em bé, nhưng tính đi tính lại thấy chưa có đồng nào tiết kiệm vì hai vợ chồng xa quê, phải thuê phòng trọ, một năm về quê mấy lần mỗi khi có việc. Tôi rất hoang mang và lo lắng không biết phải xoay xở thế nào, thấy các chị cơ quan bảo nuôi con nhỏ rất tốn kém, cũng trao đổi với chồng về việc này để còn biết đường mà lo.
Từ lúc cưới nhau hai vợ chồng hai thẻ lương, tiền ai người đấy tự rút và tự tiêu, ai đi làm về trước thì đi chợ, đồ dùng hàng ngày lúc chồng mua, lúc vợ mua, không kiểm soát tiền bạc của nhau, đến lúc có việc gì quan trọng cần nhiều tiền thì hai đứa dồn lại. Tôi đem chuyện này kể cho các chị cùng cơ quan và cũng để tham khảo, các chị góp ý là không nên như thế, cứ tiêu như vậy thì không bao giờ có dư đâu, tiền phải về một mối, hoặc là rút thẻ của chồng hoặc rút thẻ của vợ để cất một thẻ, lúc cần còn có cái tiêu.
Tôi về tâm sự với chồng, bảo vợ chồng mình phải xem lại cách chi tiêu, thế mà chồng nổi nóng đùng đùng, nói tiếng to, tức giận, lấy tiền, thẻ ATM trong ví ra đưa cho tôi bảo: “Cầm lấy mà cất, cái loại bảo thủ, đi nghe ở đâu rồi về học theo, không hiểu biết”. Tôi tức quá ném hết tiền vào người anh bảo: “Không cần, làm gì anh phải nóng giận như thế, đấy là em góp ý thôi”. Chồng tôi bảo: “Em tưởng anh không biết lo lắng à, cái thứ cổ hủ, thiếu suy nghĩ”. Tôi không thèm chấp, trùm chăn ngủ, nhưng tôi nghe được chồng lẩm bẩm một mình: “Cái loại không biết suy nghĩ, biết thế này tao không vớ vào cho khổ, không có tao thì ở một mình, cái loại chẳng được tính nết gì, xấu tính, bẩn tính". Lúc đấy tôi như muốn tắt thở và ước có thể chết được, không ngờ chồng lại có thể nói và suy nghĩ như thế về tôi.
Hiện tại tôi thấy rất bế tắc, không biết làm gì để giải quyết chuyện này, để dung hòa hai vợ chồng, rất mong mọi người giúp đỡ.
Thủy
Post a Comment