Chào người thứ ba!
Một thời gian rồi ta biết nhau, hiểu về nhau chưa đủ nhiều cũng không quá ít, nhưng giờ chị biết em đang rối với những đau khổ, tức giận và chưa buông được. Chị tin, dù em đã làm điều nhẫn tâm với mẹ con chị nhưng bản thân cũng không muốn mình là người như thế. Em nghĩ lại xem, em đâu hình dung được chị và anh ấy đã yêu nhau từ khi nào, cùng vượt qua những khó khăn gì mới được sống bên nhau? Khi anh chị cùng chia nhau một ổ bánh mỳ, một chai nước lọc bên bờ sông để vợ vào lớp học còn chồng thì quanh quẩn đâu đó ngồi học bài chờ đón về. Những đêm vợ thức chép bài cho chồng, những lúc chạy tới chạy lui mới lo nổi học phí cho anh ấy, khi đó em ở đâu? Em đang vui vầy với chồng con của em, sao bây giờ khi thất bại trong hôn nhân rồi em lại có mặt quan tâm, lo lắng, xót xa chồng chị, người mà giờ đây đã thành một bác sĩ được nhiều người quý mến?
Rung động, yêu mến là điều người ta không thể tự chủ nhưng vì đạo lý mà không đi sai đường là điều mà người trưởng thành và có gia đình như em với anh ấy hoàn toàn tự chủ được; vậy mà… Khi gặp em lần đầu, chị gần như chỉ thấy thương cảm cho em và oán trách chồng mình đa tình gây khổ luỵ cho hai người phụ nữ. Giờ chị không dựa vào thân phận là vợ chính thức để ép buộc ai cả, vấn đề là anh phải quyết định sống với một người cho dứt khoát, nếu rời bỏ vợ thì chị sẽ không níu kéo, nếu anh chọn ở bên chị thì mong em sẽ để yên. Em cũng rất khẳng khái: Tuỳ anh ấy thôi. Anh đã nói, ba mặt một lời, chỉ có chị là gia đình, còn với em là chuyện sai trái phải ngừng lại, anh sẽ có trách nhiệm với con của hai người.
Chị không vẻ vang gì đâu em, đau lắm; nhưng anh là cha của con chị, giữa hai anh chị có biết bao nhiêu ân tình của 23 năm bên nhau. Anh lúc nào cũng nhường nhịn, chăm sóc chị như khi mới yêu, giờ anh rất hối hận và cần chị, gia đình chị cần nhau. Em thì sao? Em hận anh ấy phụ tình vì đã yêu anh thật lòng? Anh từng có tình cảm với em, để chuyện đến như vậy là anh quá sai nhưng nhận ra sai lầm rồi, anh đâu có lừa em điều gì, cả tiền lẫn tình, là do cả hai người đi quá giới hạn đó chứ, giờ anh muốn gìn giữ gia đình thì có gì không đúng? Nếu anh bỏ rơi vợ để theo em hoặc sống cùng lúc với hai người phụ nữ thì có còn là người đàng hoàng nữa không?
Em yêu anh bởi vì anh là mẫu đàn ông lý tưởng, nhưng có được anh rồi thì khi đó anh chỉ là kẻ phụ bạc mà thôi. Em nói yêu anh mà em muốn anh tiếp tục là người như vậy sao? Rồi em đã làm gì? Em “vô tình” tiết lộ những thông tin muốn chị đau lòng để phải buông, mặt khác em dùng con trẻ dày vò anh, rằng ba bỏ rơi con, em cũng làm căng về việc anh đón con em đi chơi cùng mẹ con chị. Vậy muốn anh em chúng được bên nhau thì chồng chị phải tách vợ ra?
Em vẫn muốn chia cắt vợ chồng người ta hả em? Đó là những điều ác, em rất hiểu mà. Ác với anh và chị là một chuyện nhưng em có nghĩ con trẻ sẽ ra sao khi biết mình sinh ra để làm vũ khí cho mẹ làm điêu đứng một gia đình khác hay không? Trong chuyện này không có người thắng, cả ba đều thua, vì ai cũng đau khổ hết. Vậy chúng ta hãy nghĩ cho con trẻ. Nếu em cứ như vậy có phải người thiệt thòi, tổn thương nhiều nhất là con em không? Hãy xem tình cảm kia là hồi ức đẹp, anh là người chỉ ghé qua cuộc đời em thôi, vì em cũng biết trước anh đã có vợ và vẫn thương yêu vợ. Hãy cho bọn trẻ được ở bên ba chúng vô điều kiện những lúc anh ấy có thể, hãy để anh ở bên những người mà anh muốn ở, có ép cũng không được, chỉ mệt mỏi cho nhau thôi. Mong em suy nghĩ lại.
Không phải chỉ với người thứ ba, với ai cũng vậy, tình đã qua thì xem như kỷ niệm, oán hận nhau chỉ phí hoài thời gian của chính mình. Em có tất cả, sức khoẻ, tiền bạc, người thân và nhất là em trẻ hơn chị, hãy nhìn về tương lai, đừng cứ căm ghét cái gia đình đã bị em làm cho tả tơi và đang cố hồi sinh này. Mong em sớm tìm được sự bình yên trong tâm hồn và niềm vui trong cuộc sống. Mong những trái tim mềm yếu đang hoặc sắp làm người thứ ba hãy mạnh mẽ sáng suốt để không tự đưa mình vào hoàn cảnh khó xử như chúng tôi.
Huyền
Post a Comment