Đọc bài viết "Chị dâu tôi bất hiếu, bất kính, bất nghĩa" nghĩ cuộc đời này thật trái ngang; người tốt thì gặp phải kẻ không ra gì. Trong bài, anh của tác giả gặp bà vợ bất nghĩa, tôi đây lại gặp ông chồng bất tín. Tôi đến với anh khi đã 28 tuổi, không xinh đẹp kiêu sa nhưng cũng không phải xấu, học thức không cao nhưng cũng không phải không biết gì, chỉ có công việc là không được thuận lợi. Khi đến với anh, tôi đang có vài người theo đuổi, bằng tuổi có, hơn một vài tuổi có, hơn 10, 15 tuổi cũng có; họ là những người thuộc kinh tế trung bình đến khá giả, từ người ở nhà thuê đến người sở hữu căn hộ cao cấp và người ở nhà lầu mặt phố.
Tôi đã từ chối tất cả để lấy một người đàn ông hơn mình gần gấp đôi tuổi, đã qua một lần dang dở. Người đàn ông tôi chọn không "nhà cao cửa rộng", không sức khoẻ, cũng không có thời gian dành cho tôi. Tôi đến với người ta không có một đám cưới, không một lần mặc áo cô dâu; gia đình bạn bè không ai ủng hộ. Tôi đã bỏ cả gia đình, bỏ bạn bè, bỏ thành phố để tới vùng nông thôn cách thành phố nơi anh đang làm việc khoảng 40km đường chim bay. Một mình "bụng mang dạ chửa" không người thân, không bạn bè bên cạnh, mục đích tôi chuyển về đây là để gần anh, thương anh cuối tuần đi lại vất vả và giảm bớt chi phí tiền thuê nhà. Hàng ngày ăn gì, mua gì tôi cũng suy nghĩ về anh, tôi thương anh lớn tuổi rồi nhưng phải vất vả làm việc lo cho tôi và con. Đêm nằm tôi luôn nghĩ mình đang được nệm ấm chăn êm, còn anh giờ này đang phải giám sát ở công ty, không biết đã ăn gì chưa. Ngày ngủ tôi cũng luôn nghĩ mình đang nằm ở nhà mát mẻ, còn anh phải ngủ gật trên ghế ở văn phòng. Tết anh phải trực đến 12h nên nói với anh là ở lại trên đó ngủ luôn không phải về thăm tôi đâu. Thế là tết tôi vò võ một mình nơi "khỉ ho cò gáy".
Tôi thương anh hết lòng nhưng cuối cùng lại phát hiện ra trong thời gian lấy tôi đến nay anh vẫn thường xuyên liên lạc và qua lại với vợ cũ. Những cuộc gọi và tin nhắn cho chị ấy còn nhiều hơn cho tôi. Tôi hỏi thì anh chối, đưa bảng kê cước cho anh xem thì anh nói là liên lạc vì con chung. Rồi tôi đưa bảng liệt kê tin nhắn cho anh xem thì anh ậm ừ cho qua chuyện, bảo đang bận, nói chuyện sau. Khi chúng tôi quen nhau, anh nói vợ chồng đã chia tay, tôi gọi điện cho chị ấy cũng nhận được sự xác nhận như thế chứ không phải tôi đi cướp chồng người khác.
Hai đêm nay tôi không thể ngủ được, nghĩ đời lẽ nào lại như thế, người thật lòng thật dạ thì những gì nhận lại được như thế sao? Tôi đến với anh bằng tình cảm chân thành, bằng tình yêu tha thiết nhưng nhận lại là sự lừa dối đến trắng trợn. Tôi viết lên đây mong được nói ra những gì uất hận để được nhẹ lòng, mong bạn đọc không cho tôi những chỉ trích bởi giờ đây hơn lúc nào hết tôi đang rất đau. Đau vì tôi đặt hết tình cảm, niềm tin vào người đàn ông của mình, tâm hồn thể xác đều chỉ duy nhất một người mặc dù anh luôn "bỏ đói" tôi với lý do là mệt; thế mà tôi vẫn một lòng chung thuỷ.
Giờ niềm tin nơi tôi sụp đổ, tôi đã lựa chọn nhầm người bạn đời của mình. Tôi vốn ghét cay ghét đắng loại phụ nữ cũng như đàn ông sống lang chạ, một lúc có thể quan hệ nhiều hơn một người, cứ nghĩ đến hôm nay anh ở bên tôi, mai lại ở bên người khác tôi thấy thật kinh hãi. Các bạn nói giờ tôi nên làm gì? Con tôi còn quá nhỏ, chưa thể gửi để đi làm kinh tế, còn phụ thuộc vào chồng. Tuy anh lừa dối tôi nhưng lại rất thương con. Bỏ anh, tôi 28 tuổi nuôi con một mình, nếu sau này có ai muốn đến mình thì tôi cũng không muốn, bởi rất hiếm ai có thể thương con riêng của vợ. Con tôi lại là con gái, tôi không muốn như bi kịch cha dượng con vợ thường xảy ra. Còn không bỏ nhau, việc anh anh làm, việc tôi tôi làm, hàng tháng anh đưa tiền nuôi con, giường ai người đó ngủ vì thật ra lâu nay chúng tôi không còn quan hệ với nhau. Nhưng như thế tôi uất lắm, thời đại này rồi chẳng lẽ tôi còn phải sống kiếp chồng chung?
Hằng
Post a Comment