Tôi gặp anh khi anh đã có vợ. Vợ anh bị vô sinh, nhiều năm chạy chữa, lo toan và tìm mọi cách để hai người có con nhưng bất thành. Sau này, chị lại bị bệnh dẫn đến mất khả năng sinh lý. Cuộc sống dai dẳng trôi qua hàng chục năm khiến cả hai đều mệt mỏi, tình yêu cũng không còn. Trước khi biết anh tôi là một người ích kỷ, chỉ biết nghĩ cho mình, sau khi quen anh tôi đã học được nhiều điều nhân văn trong cuộc sống, về sự hy sinh và lòng bao dung. Rồi anh và tôi yêu nhau rất tự nhiên, như cái gì đến phải đến. Mặc dù mặn nồng với nhau như vợ chồng, dù anh rất tha thiết được chung sống hẳn với tôi, muốn tôi sinh con cho anh nhưng anh chưa bao giờ đề cập với tôi chuyện đó, chỉ một mực xin lỗi tôi. Anh nói vợ bị bệnh, chỉ có anh là chỗ nương tựa duy nhất, không thể bỏ chị ấy được. Tôi hiểu sự khổ tâm và hy sinh của anh nên chấp nhận sống bên cạnh anh. Tôi cũng rất thương cảm cho vợ anh.

Đôi lúc tôi nghĩ mình hoàn toàn có thể có bầu, sự đã rồi thì vợ anh cũng không thể ngăn anh đến với tôi được. Tôi không muốn con mình sinh ra trong sự uất ức của một người phụ nữ khác, cũng không muốn anh phải khó xử, không muốn thân phận chui lủi. Nhưng chẳng lẽ cứ phải năm này qua năm khác sống như vậy? Khi nào mọi chuyện có thể kết thúc đây? Tôi là người thứ 3, mọi người có thể đánh giá tôi thật xấu xa nhưng cứ đặt vào địa vị của anh xem, một người đàn ông còn trẻ, khỏe, phong độ, không có tôi có lẽ anh ấy cũng tìm một ai đó khác, vì điều đó là chính đáng, bình thường.

Chắc chỉ duy nhất vợ anh là người có thể chấm dứt được chuyện này. Hơn ai hết, là người phụ nữ, chị hoàn toàn hiểu được rằng một người đàn ông bình thường họ có nhu cầu yêu thương, nhu cầu sinh lý, muốn có con, họ sẽ tìm đến nơi nào đó vì chị không thể đáp ứng được. Nếu không yêu anh nữa, sao chị không giải phóng cho anh? Nếu chị còn yêu anh, sao chị không cho anh cơ hội để có hạnh phúc? Chẳng lẽ chị không nhìn thấy sự buồn khổ, bất lực của anh bao năm nay, không nhìn thấy gia đình anh vật vã khổ tâm như thế nào? Chẳng lẽ sự hy sinh của anh là chưa đủ? Giữ lại một người đàn ông duy nhất vì cái giấy kết hôn liệu chị có thấy hạnh phúc không?

Tôi cảm thấy rất khổ tâm, chúng tôi rất yêu nhau, không bao giờ nghĩ có thể rời bỏ nhau, ở với nhau như vợ chồng mà không được làm vợ chồng, người không có chút gì thì vẫn là vợ chồng. Thật khổ cho cả ba mà không biết phải làm sao. Tôi thật lòng mong con mình khi sinh ra cũng coi chị là mẹ, hoàn toàn ủng hộ anh chăm sóc chị mãi về sau này, coi chị là một phần cuộc sống vì tôi chấp nhận quá khứ của anh ấy. Chẳng bao giờ tôi nghĩ cuộc đời mình sẽ rơi vào hoàn cảnh như vậy nhưng âu cũng là duyên số.

Hoa

Độc giả gọi điện tâm sự với biên tập viên theo số 02873008899 - máy lẻ 4529 (trong giờ hành chính). Các chia sẻ của bạn sẽ được đăng tải trên Tâm sự.

Let's block ads! (Why?)

Post a Comment

 
Top