Ngày ấy, tôi học giỏi, luôn đứng top một ở lớp và trường, làm lớp phó học tập, là hoa khôi của trường, được rất nhiều bạn trai theo đuổi nhưng tôi chẳng mấy quan tâm, ấy thế mà vẫn có một người không thèm để ý, coi tôi như người vô hình. Tôi không cam tâm, quyết định theo đuổi và tán anh, đến khi thành công sẽ bỏ, vậy mà đã yêu luôn từ khi nào không biết. Tôi luôn nghĩ về anh từng giây từng phút, đổi lại chỉ nhận được sự hời hợt, không lời hỏi han, một sự lạnh lùng đến lạ thường.

Thời gian sau, tôi được cô chủ nhiệm chuyển xuống ngồi kế anh, chúng tôi bắt đầu nói chuyện rồi sau đó thành bạn. Tôi bật đèn xanh để anh làm quen mà mãi chẳng thấy anh ý kiến gì, tôi đành nói: “Anh làm bạn trai em nhé”. Tôi rất ngượng nhưng tôi đã yêu anh rồi, yêu một người chỉ coi tôi như người lạ. Rồi sau đó anh đồng ý quen tôi, hàng ngày đi học chúng tôi như hình với bóng, luôn có nhau từng giây phút. Anh yêu tôi khổ lắm vì gia đình tôi không cho yêu sớm. Thời gian sau hai đứa chia tay vì tôi sợ gia đình phát hiện. Tôi buồn lắm, đau khổ. Anh không nói gì hết, vẫn chỉ có sự lạnh lùng, có điều tôi không hề có cảm giác cô đơn, trái lại còn thấy ấm áp lắm. Anh vẫn luôn đằng sau theo dõi tôi, thay vì lúc trước đi chung đường thì giờ anh lặng lẽ đi đằng sau, đợi tôi vào tới nhà rồi mới về. Anh làm cho tôi hiểu được tình yêu không chỉ có màu hồng mà phải có một chút khó khăn thì mới biết đâu là yêu thật sự. Tôi quyết định đến với anh một lần nữa và giấu gia đình.

Tình yêu đó bắt đầu từ cấp hai lên đến đại học, không có hẹn hò, không đi chơi, anh cũng không hề quan tâm đến tình dục cho tới khi cưới tôi. Anh không nói những câu hứa hẹn, không nói những lời ngọt ngào như những người con trai khác nhưng luôn cho tôi cảm giác an toàn kiểu "yêu là cưới". Yêu lén lút cũng có cái hay, cho ta cảm giác tim đập mạnh như kiểu chết đi rồi sống lại vì những lần chúng tôi đi chung đường về nhà sau buổi học, đó là thời gian hiếm hoi hai đứa được ở gần nhau. Tình yêu của chúng tôi rất đơn giản, sáng học trưa học chiều học rồi tối về nhà ngủ. Anh rủ tôi đi chơi nhưng tôi đi không được, tôi bảo anh đi với bạn đi, anh bảo đi chơi mà không có tôi bên cạnh chán lắm và anh lại ở nhà để trò chuyện qua mạng với tôi, cùng nhau học. Thời gian trôi đi cho tới năm cuối đại học, tôi hỏi chẳng nhẽ cứ quen như này mãi, anh trả lời: "Yêu là cưới" rồi thì thầm bên tai tôi: “Anh muốn cưới em”.

Tôi về nhà nói với bố mẹ rằng muốn lấy chồng. Tôi cứ sợ ba mẹ sẽ chửi mắng nhiều lắm nhưng thật bất ngờ, gia đình lại ủng hộ và chỉ hỏi tôi: "Vẫn là người đó à"? Tôi gật đầu. Ba mẹ mỉm cười rồi nói tôi dắt bạn trai tới đây. Sau nhiều năm yêu nhau, giờ chúng tôi đã về chung một nhà, tôi đã làm mẹ, kết thúc chuyện tình với kết quả đẹp dành cho tôi. Thật ra chuyện rất dài nhưng tôi chỉ muốn tóm gọn lại việc yêu là cưới và hãy tin vào tình yêu. Có nên tin vào tình yêu như tôi không nhỉ?

Dung

Độc giả gọi điện tâm sự với biên tập viên theo số 02873008899 - máy lẻ 4529 (trong giờ hành chính). Các chia sẻ của bạn sẽ được đăng tải trên Tâm sự

Let's block ads! (Why?)

Post a Comment

 
Top