Chúng tôi lấy nhau 2 năm. Anh 45 tuổi, trước đó chưa lập gia đình lần nào, còn tôi 35 tuổi. Chúng tôi chưa có con. Anh làm công việc phân phối hàng cho một công ty ngoài Hà Nội, ngoài ra lại kinh doanh thêm vì có những nguồn khách hàng mà anh đã biết. Nói chung thu nhập anh mỗi tháng khoảng trên dưới 20 triệu. Tôi làm nhân viên văn phòng lương 4 triệu. Chồng tôi ít nói, không câu nệ việc nhà, có thể nói rằng ngoài đi làm thì khi ở nhà anh nấu ăn, lau nhà phụ tôi là chuyện thường. Tôi luôn ghi nhận điều này và thật sự chồng lấy được cảm tình của bạn bè, gia đình mẹ tôi. Ai nhìn cũng bảo anh rất hiền nhưng tôi thật sự rất buồn và suy nghĩ nhiều vì sự chi tiêu của anh quá kỹ.
Một tháng anh đưa tôi 3 triệu tiền ăn, mua hộ anh gói cà phê anh đưa 50 nghìn, mua cây thuốc lá anh ấy đưa 110 nghìn. Nói chung anh rất rành mạch trong chi tiêu của vợ chồng. Tháng nào trong nhà sắm tủ lạnh mới hay bất kỳ thứ gì thì anh ấy bảo tháng này lạm phát nhiều, anh không đưa tiền ăn em nhé. Không bao giờ anh ăn ngoài vì sợ bẩn, chính vì vậy vợ chồng chúng tôi ăn sáng hay ăn gì cũng mua từ siêu thị về chế biến. Ngày giỗ bố chồng, anh tận tay lên món ăn, tất nhiên tôi là người nấu (Tôi nấu ăn rất ngon, trước đây kinh doanh quán ăn). Anh ấy tận tay đi siêu thị mua đồ, bảo tôi đi mua hoa quả và các vật linh tinh tốn bao nhiêu anh ấy đưa khoảng 300 nghìn. Các chị chồng nói họ quý tôi, họ nghĩ rằng anh sẽ không có vợ nhưng khi cưới được tôi thì ai cũng mừng. Chính điều này nên tôi rất từ tốn trong mối quan hệ, không bao giờ để tình trạng xích mích xảy ra. Riêng tôi rất buồn chuyện này vì gia đình chưa tìm được tiếng nói chung trong việc tài chính. Tôi nói thêm mình là người sống cho gia đình, không phung phí, tính toán rất hợp lý.
Trước khi lấy anh tôi kinh doanh ngành vải nên bị thua lỗ, nợ 50 triệu, vì thế anh bảo tôi đi làm tự trả nợ, còn anh sẽ chịu tiền ăn. Thế nhưng từ khi lấy anh đến nay, 3 triệu tiền ăn anh đưa không đủ, tôi phải thêm tiền vào đi chợ, mua sắm trong gia đình, vì thế chưa trả hết số nợ đang thiếu. Xin các bạn hãy hiểu cho tôi, tôi không có ý lấy tiền anh để trả nợ, nhưng anh sống độc thân nên cái gì cũng thiếu, kể cả quần áo anh rất tuềnh toàng, thấy vậy tôi chịu không nổi phải mua sắm cho chồng. Nói ra sợ chồng buồn, không nói thì sự ấm ức là khối u nhọt ác tính trong hôn nhân. Tôi rất cần lời khuyên từ các bạn, tôi không muốn đổ vỡ trong hôn nhân. Mong độc giả hãy giúp tôi. Chân thành cảm ơn rất nhiều.
Loan
Post a Comment