Tôi đang rất rối bời, ê chề, nhục nhã, càng nghĩ càng thấy thương bố mẹ. Tôi thật không biết đi đâu, về đâu trong lúc này nữa. Tôi gặp anh trong một đêm tan học, năm là sinh viên thứ ba. Tuy tôi không xinh nhưng nhỏ người, trắng trẻo nên được khá nhiều người để ý, không hiểu sao tôi chẳng rung động trước ai. Buổi tối cách đây 7 năm, tôi và cô bạn cùng phòng tan lớp học thêm. Đường thời đó còn khá vắng nên đi đâu đêm là tôi với bạn phải đi cùng. Khi về đến đoạn gần bến xe, chúng tôi bị một gã thanh niên áp sát. Trong đêm, tôi vẫn thấy mắt hắn ta đỏ lòm, nói những lời ghê tởm. Chiếc xe đạp chúng tôi bị áp sát vào đường, có lẽ vì quá hoảng, tôi với cô bạn chỉ biết la lên. Đúng lúc đó anh xuất hiện, đánh đuổi tên kia. Sau cùng, anh còn đi cùng tôi với cô bạn đến ngõ về nhà.
Vài buổi học tối sau, vô tình chúng tôi gặp lại anh cũng quãng đường đó. Lần này anh bắt chuyện, rồi hỏi han hai đứa. Trước lúc ai về nhà nấy anh còn xin số điện thoại của tôi, nói là sẽ giúp tìm chỗ thực tập. Sau hôm đó, anh thường chủ động gọi điện, nhắn tin cho tôi. Nói thật, tôi không có ấn tượng gì về anh, đã nghĩ anh có khi phải hơn tôi cả giáp nên không muốn kết thân. Song anh rất khéo léo, ban đầu anh thường mời chúng tôi đi ăn, có hôm còn sửa giúp ống nước, chuyển phòng giúp. Bữa đi uống nước đầu tiên, anh dẫn tôi vào cửa hàng giày dép, mua cho tận 3 đôi. Những ngày sau anh còn tặng tôi nhiều món quà nữa. Rồi tôi cũng yêu anh. Tình cảm ngày càng khăng khít.
Tôi chuyển ra ở riêng cùng anh từ năm cuối đại học. Lúc đó cô bạn cùng phòng còn khen tôi tốt số, có người chăm lo cho việc học hành, ra trường là có việc chờ sẵn. Tôi những tưởng như vậy. Thế rồi lần đầu tiên phát hiện anh từng có một đời vợ, tôi đã vô cùng sốc. Đau khổ, tôi chuyển về chỗ cô bạn tá túc hàng tuần liền. Đêm nào đi làm về anh cũng đến đó đón tôi về, nhưng tôi không chịu, cuối cùng cũng phải khuất phục vì nghĩ chắc sẽ chẳng có ai yêu tôi như anh. Sau lần đó, chúng tôi lại vồ vập, lại yêu nhau mặn nồng. Gia đình tôi giục cưới, sau nhiều lần thuyết phục mẹ anh cũng từ quê lên gặp tôi. Buổi đầu gặp bà đã tỏ thái độ ghét tôi ra mặt, mắng nhiếc tôi đủ điều. Anh bênh tôi thì hai mẹ anh cãi vã. Hóa ra mẹ bắt anh lấy một cô gái cùng quê, nhưng anh từ chối. Vì chuyện này mà chúng tôi xung đột nhiều hơn.
Lúc này tôi cảm nhận được anh lạnh nhạt dần. Khi tôi giận dỗi anh không làm lành nữa, bỏ đi, anh bảo có chân tự về. Rồi đùng một cái anh cưới vợ khi chưa chia tay tôi. Lúc đó tôi đã đau khổ vô cùng. Một anh bạn từng thích tôi đã xin giúp một công việc để không phải ở Hà Nội thêm nữa. Hơn 2 năm, những tưởng vết thương lòng cũng nguôi ngoai, tôi quay về Hà Nội làm việc cho gần gia đình hơn. Tình cờ tôi lại gặp lại anh, dù trốn tránh nhưng vẫn bị anh bắt được. Bữa hôm đó anh đã nói vô cùng nhớ tôi. Anh đã tìm mọi cách liên lạc mà không được. Cuộc sống vợ chồng anh không hạnh phúc. Anh muốn ly hôn.
Trong một lúc mủi lòng tôi lại cho anh số, những ngày sau anh thường xuyên gọi điện cho tôi, lại nồng nhiệt như thời đầu mới theo đuổi. Tôi lại dại dột không thể thoát khỏi anh lần nữa. Từ đó đến nay vẫn lén lút qua lại với anh dù trong thâm tâm có những lúc nghĩ mình không đúng. Ngày kinh hoàng cũng đến khi tôi và anh bị bắt quả tang tại nhà nghỉ. Vợ anh, trẻ hơn và xinh hơn tôi, chị ấy hạ nhục tôi tại đó, đánh và bắt tôi quỳ hơn một tiếng để tra hỏi trong khi anh chỉ biết đứng im không dám nói lời nào. Sau đó chị rêu rao với bạn bè tôi, còn dọa sẽ nói cho bố mẹ tôi nhục nhã.
Giữa lúc tôi khủng hoảng tinh thần như vậy thì anh không hề hỏi han một câu nào. Bị đẩy đến bờ vực tủi nhục ê chề, tôi mới nhận ra mình ngu ngốc đến chừng nào. Kể ra câu chuyện này tôi biết bạn đọc sẽ chửi rủa, nhưng vẫn muốn chia sẻ vì chuyện của tôi đã đến tột cùng nhục nhã rồi. Tôi chỉ đang lo lắng bố mẹ sẽ biết chuyện, sẽ xấu hổ vì tôi. Tôi nên làm gì bây giờ?
Hoa
Post a Comment