Tôi 30 tuổi, anh 42 tuổi, chúng tôi quen nhau tình cờ qua mạng xã hội và bất ngờ anh cũng là bạn học của chị tôi. Tôi là nhân viên văn phòng, anh là công an, chúng tôi chưa có con. Thời gian anh ngủ lại cơ quan rất nhiều, một tháng anh ngủ lại cơ quan khoảng 10 ngày. Tôi lấy anh vì anh rất hiền, thương động vật. Tôi cũng thương cảm cho hoàn cảnh của anh, anh từng có người yêu nhưng bị lừa hết tiền và lâm vào cảnh nợ nần.

Về chung sống tôi càng thương anh nhiều hơn vì anh quá hiền, lo lắng cho tôi nhiều. Người ngoài nhìn vào ai cũng nghĩ chúng tôi rất hạnh phúc nhưng thực ra tôi cảm thấy rất mệt mỏi. Mỗi đêm khi nằm cạnh anh tôi đều thấy buồn và tủi thân, là vợ chồng gần 2 năm nhưng số lần gần gũi nhau chưa đến 9 lần. Mỗi lần tôi nhắc nhở anh luôn tìm cách né tránh như than thở mệt mỏi, buồn ngủ, làm biếng..., thậm chí anh còn đổ lỗi vì tôi cảm, đau lưng nên không muốn quan hệ, sợ nguy hiểm cho tôi. Nếu có quan hệ thì anh cũng qua loa cho xong chuyện và không hề quan tâm đến cảm xúc của tôi.

Tôi đã nhắc nhở anh nhiều lần, đưa anh đi khám nhưng kết quả khám bình thường. Tôi có mua sâm cho anh uống nhưng anh lại không uống, lúc có tôi thì anh uống cho tôi coi, lúc không có tôi thì anh cũng không uống. Đỉnh điểm là từ hơn 6 tháng nay chúng tôi không có quan hệ gì. Tôi hỏi thì anh luôn né tránh và than thở, hỏi anh có phải là gay không, anh im lặng, đôi lúc anh nói “Em khùng quá” và không bao giờ trả lời tôi lý do né tránh quan hệ vợ chồng. Điều làm tôi cố gắng chịu đựng anh đến bây giờ là vì anh quá hiền, chăm lo cho tôi. Sau giờ làm tôi nấu ăn rửa chén thì anh quét nhà, lau nhà, tôi giặt đồ thì anh phơi đồ. Anh luôn chia sẻ việc nhà cùng tôi. Tôi cũng không nghĩ anh ngoại tình vì bản thân được nhận xét là xinh đẹp, trắng trẻo, cao ráo. Nhiều lần tôi cố tình thay đồ trước mặt anh mà anh không vui, hầu như không có cảm xúc gì với tôi. Bao nhiêu lần nói chuyện nghiêm túc với anh mà anh đều rung đùi cười khẩy, như kiểu tôi bị điên, nếu căng quá thì anh khóc lóc van xin. Sau khi tôi dịu cơn giận thì anh lại như vậy, luôn né tránh chuyện quan hệ.

Gần đây tôi suy nghĩ rất nhiều về chuyện ly hôn nhưng chưa đành lòng vì còn thương anh nhiều. Chúng tôi cùng nhau vượt qua khó khăn về tài chính, nợ nần, đêm khuya hai người nhìn nhau vì nhà dột, không có chỗ ngủ, có tháng chưa có lương mà còn phải trả nợ, hai đứa cũng không dám mua sắm quần áo gì, tôi thì mặc quần áo cũ của chị gái cho, anh thỉnh thoảng mới mua cái áo. Nếu tôi ly hôn bây giờ thì thấy thật tội nghiệp cho anh vì chúng tôi còn đang trả nợ, tôi không muốn mang tiếng oan rằng bỏ anh vì nợ nần. Lúc cưới nhau, tôi có mượn tiền gia đình để trả phần nợ cá nhân của anh và một phần trả nợ tổ chức đám cưới. Còn hơn một năm nữa là chúng tôi trả xong nợ. Tôi luôn tự nhủ bản thân, cố gắng chịu đựng đến khi trả nợ xong thì ra đi nhưng mỗi ngày với tôi là một ngày buồn, buồn vì còn thương anh, buồn vì luôn canh cánh suy nghĩa anh là gay, buồn vì tôi quá tủi thân.

“Nếu anh có vô tình đọc được bài viết này, em mong anh hãy suy nghĩ kỹ về chuyện của mình. Nếu anh thật sự trân trọng hôn nhân của chúng ta thì em mong anh sẽ thay đổi. Mọi thứ đã quá giới hạn chịu đựng của em. Ngoại hình mình trái ngược, anh nợ nần, vệ sinh kém, lười tắm, lười đánh răng, ăn xong lăn ra ngủ, anh hay đổ thừa em..., em đều chấp nhận được vì thương anh. Nhưng nếu anh mang em làm bức bình phong thì em sẽ không bao giờ tha thứ".

Mong nhận được lời khuyên của mọi người vì tôi thật sự quá mệt mỏi.

Phượng

Độc giả gọi điện tâm sự với biên tập viên theo số 02873008899 - máy lẻ 4529 (trong giờ hành chính). Các chia sẻ của bạn sẽ được đăng tải trên Tâm sự

Let's block ads! (Why?)

Post a Comment

 
Top