Gửi chị, chủ nhân bài viết: “Em gái của bạn trai thổ lộ tình cảm với tôi”. Em không biết có phải chị không nhưng cảm nhận mình là đứa em gái mà chị nhắc tới trong bài viết.
Em định tối nay em sang nhà gặp chị dù không được phép để nói chuyện rõ, bởi từ hôm đó trừ tin nhắn của em thì chúng ta chưa hề có cuộc nói chuyện thẳng thắn nào. Nếu đúng là chị và chị đọc được những dòng này thì hãy nhắn cho em một tin, chúng ta sẽ nói chuyện như hai người trưởng thành trước khi tính tới chuyện khác, được chứ? Còn nếu không phải là chị thì coi như em viết tâm sự lên đây và nhờ quý báo đăng giúp. Chị cũng đừng giật mình vì em xuất hiện ở đây nhé, em mới về Việt Nam nên hay đọc báo Việt để nắm bắt thông tin xã hội thôi.
Chị à, hôm nay em sẽ nói hết một số chuyện mà có lẽ nói ra một lần để em chẳng phải hối tiếc gì, kết quả như thế nào em cũng nhẹ lòng hơn. Chị biết đấy, em sang Australia từ năm học lớp 7, không ba má ở bên, không còn anh hai che chở, rất nhiều đêm em khóc vì nhớ nhà nhưng chấp nhận đánh đổi vì muốn mình được phát huy hết khả năng, điều mà giáo dục Việt Nam có thể không mang lại cho em. Em chưa từng có ý định sẽ trở về nước cho tới khi gặp chị. Chị nói gặp em lần đầu là cách đây mấy tháng khi về nhà em ra mắt sao? Không phải chị ạ. Có lẽ chị không nhớ nhưng em nhớ rất rõ lần đầu tiên gặp chị là ở buổi gặp mặt hội du học sinh Việt, lúc đó chị mới bắt đầu học lên thạc sĩ. Chị đi theo bạn và tất nhiên chưa từng đặt ánh mắt của chị ở phía em. Từ đấy em biết mình không thể nhìn ai khác nữa ngoài chị. Tối hôm ấy em nhắn tin ẩn danh như cách mà người ta muốn làm quen ai đó thời còn trẻ, chị không hề phản hồi cho em, chắc chị nghĩ đó là cách làm quen của một anh chàng nào đó. Lần đầu tiên em biết yêu là gì, lại là yêu một người con gái. Em sợ, cũng chưa từng thổ lộ với ai, kể cả với anh hai, bạn bè em không có nhiều. Từ hôm đó, em tham gia vào hội nhiều hơn nhưng không hề thấy chị nữa.
3 năm âm thầm theo dõi chị qua mạng xã hội, 3 năm em thầm yêu chị, 3 năm phải câm nín, chắc chị không hề biết phải không? Em, một con nhóc còn đang đi học, không tiền bạc, không công danh sự nghiệp, tất nhiên em không thể lấy danh của gia đình ra để tỏ tình được. Chị xinh đẹp, giỏi giang, được các công ty săn đón, lúc nào cũng có cảm giác chị lạnh lùng thờ ơ với tất cả. Em không dám thổ lộ với chị vì nhìn em chẳng hề có cái gì, một đứa nhóc nhỏ hơn chị mà đòi bảo vệ chị sao? Em đã lên kế hoạch cố gắng học thật nhanh, thật giỏi, tập thể thao thật nhiều để cao hơn chị, cần có sự nghiệp vững vàng thì mới có đủ tư cách để đứng bên chị. Điều an ủi em nhất là dường như chị không có người yêu.
Khi về Việt Nam, chị vào tập đoàn của anh hai làm việc cũng chính là em bày trò tác động. Năm ngoái lúc tin bên anh hai cần nhân sự cấp trung, em đã nhờ một chị bạn xem qua các công trình tổng thể mà chị thực hiện hồi còn ở Australia và gửi qua cho công ty anh hai. Đợt đó em rất cầu mong chị được người ta mời cũng như chị đồng ý làm việc và điều đó đúng, em rất vui. Em nghĩ khi về nước sẽ vào công ty làm việc để được gần chị. Ở gần để chị có thể thấy sự trưởng thành của em, từng bước chứng tỏ rằng em đủ bản lĩnh chăm sóc và che chở cho chị. Nghiệt ngã thay là anh hai yêu chị và chị chấp nhận lời yêu ấy. Em từng mệt mỏi và trách bản thân mình, bao nhiêu câu hỏi đặt ra tại sao không nói, tại sao lại giấu mà giờ phải chấp nhận mọi thứ như này? Em từng không có ý định về Việt Nam nhưng không làm được. Em đã về nhà và lần đầu tiên mà chị nghĩ là gặp em, rồi mọi thứ diễn ra như cách chị biết đấy.
Rồi em nhắn tin làm phiền chị, hay xúi má gọi chị sang nhà ăn cơm. Em làm đủ mọi cách, tỏ vẻ thơ ngây, đáng thương của một đứa ngốc chỉ để "chị dâu" mình chú ý. Giấu giếm mọi thứ, lừa dối mọi người, em mệt mỏi lắm. Hôm nay đọc những gì chị viết tim em như xé ra từng mảnh, đọc từng bình luận mà người ta nói em giới tính lệch lạc, nói sợ những người như em, em chỉ khẽ mỉm cười. Lạ nhỉ chị nhỉ, ai sinh ra đều có giới tính của riêng họ, đó là bản chất, nên làm gì có ai có quyền phát xét rằng nó lệch lạc hay không chứ? Em không buồn vì họ, vì em chẳng hề quan tâm, em chỉ quan tâm chị có sợ em và hận em không thôi.
Cho tới giờ phút này, em không còn mong chị đáp lại tình cảm của em. Em cũng sẽ không hỏi chị có chút cảm xúc nào với em không. Em không biết mình có phải kẻ thứ ba không nhưng chưa từng hối hận vì đã yêu chị tới mức không thể quay đầu thế này. Em cũng không hề mong chị phải bế tắc, chỉ mong chị đừng sợ hãi, đừng bài xích, chị hãy hỏi trái tim mình xem thực sự chị muốn như nào. Em đều tôn trọng.
Nếu chị và anh hai cưới nhau, em sẽ sang Australia định cư và không về Việt Nam nữa, cũng sẽ không làm anh chị phải phiền lòng. Chỉ mong chị đừng làm anh hai phải khó xử. Em mong chị xem lại tình yêu với anh hai. Em không dám nói chị không yêu anh hai, em không có quyền phán xét, nhưng chị à, anh em xứng đáng có một người phụ nữ yêu anh ấy bằng tất cả trái tim. Người như anh ấy, cứng rắn và mạnh mẽ nhưng thực sự rất chung tình, dễ bị tổn thương nếu biết rằng chị đối với anh ấy là sự cảm kích chứ không phải tình yêu, em sợ anh ấy sẽ rất đau lòng. Cả chị và anh hai, em đều mong hai người được hạnh phúc.
Ly
Độc giả gọi vào số 09 6658 1270 để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc
Post a Comment