Tôi đã có gia đình tròn 15 năm, có một cháu gái 11 tuổi, cháu trai 7 tuổi. Vợ chồng tôi quen biết nhau từ thời sinh viên đến khi cưới là 10 năm. Chúng tôi đã có thời gian hiểu nhau khá dài, vậy mà giờ đây nhìn lại vẫn không có tiếng nói chung, thường xảy ra mâu thuẫn từ việc ăn uống, chăm sóc con... Tôi làm nhân viên cho một công ty, thu nhập 10 triệu/tháng. Chồng tôi làm bán thời gian cho một cơ sở kinh doanh. Tôi đều chia sẻ hay hỏi ý kiến chồng về mọi việc liên quan đến gia đình hay bên nội, ngoại. Giờ đây, nhìn lại bản thân sau 15 năm chung sống thì tôi không có gì ngoài 2 đứa con. Vàng tôi có trước khi lấy chồng hay vàng cưới, tiền lương hàng tháng đều đưa vào lo chi phí cho gia đình, không toan tính thiệt hơn vì chồng tôi có một thời gian dài thu nhập không ổn định.
Người ta thường nói: lúc nghèo khó mới biết được tình người như thế nào, gia đình tôi thì ngược lại. Chồng tôi có thêm nghề tay trái là chăn nuôi ở quê anh nên hàng năm có thêm thu nhập một lần trong năm cũng vài trăm triệu (tôi biết vài trăm là do nghe anh nói qua điện thoại với bạn).Tôi có hỏi anh bán hết chưa thì anh chỉ trả lời hết rồi và không nói gì thêm. Khi anh ấy bán được bao nhiêu tiền và xử lý nguồn tiền đó như thế nào thì không hề bàn bạc, chia sẻ dự định với vợ là dùng vào những việc gì. Trước khi bán, tôi đều nhắc anh đưa tiền cho ba mẹ chồng để ông bà vui (vợ chồng tôi có nhà riêng) dù chi phí chăn nuôi đó lấy từ lợi nhuận năm trước nuôi cho năm sau.
Tôi chỉ biết anh đem về cho tôi từ 50 đến 100 triệu/năm và kêu tôi gửi tiết kiệm. Tôi do dự rất lâu, không đụng đến số tiền đó thì anh giận, nói tôi xem thường đồng tiền của anh làm ra. Rồi khi nhìn 2 con thì tôi lại đi gửi tiết kiệm. Có lần cãi nhau anh nói: “Tôi cũng kiếm và để dành được 100 triệu/năm”. Giờ nhìn lại, tiền tiết kiệm đó cũng là của anh ấy, thu nhập của tôi đã không còn gì vì đưa vào chi phí gia đình. Nhiều lần cãi nhau là anh hay đập đồ, vũ phu (đánh tôi trước mặt hàng xóm dù con gái tôi nói "thôi mà cha"), dọa giết tôi, xưng hô mày tao, nói 2 từ ly dị không biết bao nhiêu lần và bỏ nhà đi nửa đêm, một tiếng thì quay về hay ra quán cà phê võng nào đó ngủ trưa. Ký ức của 3 mẹ con tôi không biết đến bao giờ mới xóa được những hình ảnh đó, tội cho 2 đứa trẻ. Có lần con gái quên cài nút cái bìa đi học thì bị cha xách lên rồi đập mạnh xuống làm đổ tập vở ra ngoài. Con trai tôi chuẩn bị đi học chậm thì bị cha đập tờ giấy vào mặt và nói “mày tự lo đi”.
Tôi không ăn uống gì bên ngoài, đi làm là về nhà. Chồng cũng ít chở 3 mẹ con đi ăn quán nên khi được đi vào các quán 3 mẹ con cũng chẳng biết kêu món gì, phải xem menu rồi mới kêu. Vậy mà chồng lại la lên: Gọi món đại đi để người ta chuẩn bị. Tôi cố gắng nói câu: "Nói ra sợ người ta cười, có biết con dê làm ra được các món gì đâu mà hối, chờ xem menu tí đi". Vậy mà về nhà anh ta còn lấy chuyện chậm gọi món đó ra để chì chiết tôi, dùng những từ rất nặng nề.
Tôi viết bài tâm sự này để gửi đến những chị em phụ nữ rằng hãy biết quý bản thân mình, không nên chia sẻ 100% với chồng. Chồng đã lấy chuyện dòng họ nhà tôi ra để chửi, riêng tôi chưa bao giờ nói một lời đụng chạm gì về gia đình bên chồng. Các bạn hãy biết tiết kiệm cho bản thân để có ít vốn. Chúc chị em có cuộc sống tốt.
Hiền
Độc giả gọi điện chia sẻ tâm sự với biên tập viên theo số 02473002222 - máy lẻ 4529 (trong giờ hành chính)
Post a Comment