Tôi là nữ, sinh ra và lớn lên ở Sài Gòn, từng du học, sau đó trở về Việt Nam vì không muốn xa ba má và bà nội. Cuộc sống trước kia của tôi khá bình thường như bao cô gái khác.
Nhà tôi cũng gọi là có điều kiện so với các bạn cùng lứa, từ nhỏ được ba má chăm sóc, bao bọc rất nhiều nhưng không vì thế mà tôi ỉ lại. Từ nhỏ tôi đã hiểu ba má cho mình đôi cánh, còn tôi sẽ phải tự bay, việc đi du học cũng là tôi giành được học bổng và tự túc mọi chi phí. Cuộc sống của tôi dù đôi lúc cô độc nhưng nhìn lại vẫn là một màu bình yên. Tôi chưa từng có mối tình chính thức nào, không phải vấn đề về ngoại hình hay học thức, ngoại hình tôi khá sáng, cao và có gu thời trang nhất định. Thậm chí bạn bè nói đùa tôi đi làm người mẫu cũng được, không hiểu sao tôi chưa từng có cảm xúc với ai dù rất nhiều người theo đuổi từ nhỏ.
Đầu năm nay tôi được mời vào làm việc trong một tập đoàn với vị trí mới. Tôi quen anh khi bắt đầu đi làm, anh là cấp trên, hướng dẫn tôi trong công việc. Lúc đầu tôi không hề thích anh, thậm chí nhiều lúc cảm thấy phiền, rồi bằng sự kiên trì và thật lòng tôi dần chấp nhận sự tồn tại của anh, đồng ý hẹn hò sau vài tháng anh theo đuổi. Anh là người đàn ông lịch thiệp, đẹp trai, rất tốt, ấm áp, ga lăng và luôn hiểu tôi cần gì, muốn gì. Cách đây vài tháng, anh dẫn tôi về ra mắt gia đình. Ba má anh rất quý tôi, tôi không khéo ăn nói nhưng thường gây cho người khác cảm giác tin tưởng và ấm lòng. Tôi không biết nấu ăn nhiều nhưng má anh cũng không trách. Tôi nghĩ như thế cũng ổn, con gái, lấy người yêu mình, ba má chồng thương mình còn hơn lấy người mình yêu mà không yêu mình. Do một phần tôi không có quá nhiều cảm xúc với ai nên mọi thứ cứ để theo dòng chảy vậy thôi. Tôi từng không quá coi trọng chuyện tình yêu.
Mọi sóng gió bắt đầu khi lần thứ hai tôi tới nhà anh. Em gái anh cũng mới về nước, kém tuổi tôi. Sau hôm đó, cô bé thường xuyên nhắn tin cho tôi, lấy lý do cùng ngành, hỏi về công việc. Lúc đầu tôi bảo có gì chị gọi giải thích cho nhưng em ấy bảo nhắn tin hỏi được nhiều hơn, tôi cũng đành lòng trả lời cho có lệ. Càng ngày em nhắn tin càng nhiều, thậm chí nửa đêm cũng nhắn, đau đầu cũng nhắn, đi gặp ai cũng nhắn, như một cách để báo cáo. Tôi thuộc típ người không thích nhắn tin từ nhỏ, thấy mất thời gian vô cùng, anh yêu tôi nên hiểu và chỉ thường xuyên gọi, nhắn tin lúc cần thôi. Tôi thường trả lời nhát gừng, em nhắn được 5-7 tin, tôi trả lời một tin.
Cho tới một lần, tôi hỏi thẳng là em có cần thiết phải nhắn nhiều thế không, có gì thì gọi chị, chị nói một lần cho rồi, chị không thích nhắn tin. Em không nói gì, tới ngày hôm sau em nhắn lại bảo rằng gọi điện thoại một hai phút là chị lại thôi, còn nhắn tin thì lúc nào cũng có cảm giác chị đang trò chuyện với em vậy. Lúc đó tôi thầm nghĩ đúng là trẻ con, chắc về nước không có bạn nên chán, làm phiền tôi vậy. Từ hôm đó tôi thường nhắn tin lại cho em, khuyên bảo đi làm thì năng động hơn, trò chuyện nhiều hơn với đồng nghiệp, chịu khó nghe em kể tầm phào mấy chuyện ở công ty em mới làm. Như một thói quen, nhiều lúc tôi giật mình vì nói chuyện với em ấy còn nhiều hơn cả với bạn trai.
Gần đây, em hỏi tôi nếu yêu một người mà biết sẽ không có kết quả thì chị có bằng mọi cách giành họ về phía mình không. Lúc đó, tôi có hỏi là tại sao em biết không có kết quả, không thử sao biết, trong lòng thầm nghĩ chắc cô bé đang thất tình, mới về Việt Nam mà lại như thế, cũng thấy xót. Em bảo do họ có người yêu rồi, lại sắp cưới nữa. Tôi bảo nếu vậy thì đừng giành những thứ vốn dĩ không thuộc về mình, nếu họ và em có duyên, dù cách trở mấy cũng sẽ trở về với nhau thôi. Hôm sau, tôi về nhà em ăn tối, cùng cả nhà xem bóng đá, Việt Nam thắng nên vui quá, tôi cũng uống mấy ly rượu cùng mọi người. Tửu lượng tôi không tốt nên ba má anh giữ tôi ngủ lại, sáng mai rồi về.
Tôi được sắp xếp ngủ trong phòng với em. Lúc vào phòng là tôi nằm luôn ra giường, chỉ muốn ngủ. Trong lúc chếnh choáng nhưng vẫn còn một chút ý thức, rồi tôi cảm nhận được em hôn tôi, em gái của bạn trai tôi hôn mình. Lúc đầu tôi tiếp nhận nhưng sau đó định thần lại rất bất ngờ, sợ hãi đẩy em ra, còn tát em một cái rất mạnh em mới buông. Ngay lập tức, tôi dậy và ra ngoài xin về nhà với lý do bạn thân tôi bị đau dạ dày, không có ai nên tôi phải qua, sợ bị viêm ruột thừa. Hôm sau em nhắn tin nói yêu tôi, em không muốn phải kìm nén nữa, nói tôi biết là đủ rồi, đừng cho anh hai biết, cũng đừng quan tâm em ấy nữa. Sau khi tôi cưới anh hai, em ấy sẽ ra nước ngoài định cư luôn. Lúc đó, tôi mới xâu chuỗi tất cả sự việc, hóa ra mình không hề thông suốt tới vậy, chẳng có hai đứa con gái nào thường nhắn tin đêm nhiều như vậy, có lẽ do kinh nghiệm yêu quá ít nên tôi ngu muội.
Từ hôm đó, tôi cũng tránh gặp mặt anh, không sang nhà anh nữa, thấy có lỗi với anh. Có lẽ anh thấy tôi lạ nhưng không biết lý do gì. Tôi không biết giờ nên làm gì, tôi và anh định năm sau sẽ cưới, giờ mọi việc như vậy, tôi không biết nên đối mặt với chuyện này như thế nào. Nếu hủy cưới, chia tay anh, có lẽ tôi là một kẻ rất tệ khi đã cho anh quá nhiều hy vọng. Còn nếu tôi cưới và trở thành chị dâu của em thì không biết nên nhìn em ấy như nào nữa, tôi không muốn em phải đau khổ thêm nữa. Không biết có ai gặp trường hợp như tôi chưa? Tôi đang rất bế tắc và bất lực.
Hoa
Độc giả gọi vào số 09 6658 1270 để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc
Post a Comment