Tôi 25 tuổi, mới ra trường hai năm, được mọi người đánh giá khá xinh. Từ ngày bắt đầu thời sinh viên, lần đầu xa nhà nên tất cả với tôi đều bỡ ngỡ, xa lạ. Bạn bè cấp 3 cũng không ai học cùng trường đại học. Những ngày đầu buồn bã tôi thường tranh thủ ngày nghỉ bắt xe đi tới trường đứa bạn thân học cách 60km chơi và định mệnh đã khiến tôi gặp anh.
Anh học năm thứ ba, nhìn già và chững chạc hơn nhiều so với tuổi. Anh chạy xe ôm kiếm thêm thu nhập. Khi chở tôi về phòng trọ của bạn, anh kêu lưu số điện thoại anh vào, khi nào về gọi anh tới chở ra bến xe, coi như giúp nhau. Sau hôm trở lại trường tôi thấy anh nhắn tin, gọi điện nhiều, tôi cũng lịch sự trả lời cho xong. Đôi khi buồn tôi lại nói chuyện lâu hơn, tình cảm cứ trôi dần, tôi thấy ngưỡng mộ anh vì sự quyết tâm, nghị lực đi học vì anh học đại học sau 3 năm tốt nghiệp cấp 3 đi nghĩa vụ và làm thêm. Sau đó anh tấn công tôi mạnh dần đều, 6 tháng tôi đã nhận lời yêu anh, người yêu đầu tiên của tôi cho tới thời điểm hiện tại.
Tôi được anh chiều chuộng, quan tâm, lo lắng cho dù là những thứ nhỏ nhặt nhất, bạn bè thường ganh tỵ với tôi. Thời gian yêu anh rất vui vẻ và hạnh phúc, cho tới một ngày tôi vô tình cầm điện thoại anh (tôi không có thói quen xem điện thoại người khác), thấy anh nhắn tin nói chuyện với người con gái khác khá nhiều, dùng những từ thân mật không kém gì với tôi. Tôi sốc, không nói được gì, chỉ khóc và lặng lẽ bắt xe về trường. Tôi nhắn tin chia tay và dường như anh hiểu chuyện đã giải thích rằng quen người con gái đó trước tôi, nhưng họ thích anh mà anh không thích. Tất cả chỉ là nói chuyện với họ và sẽ dần dần nói cho họ biết anh không yêu. Một đứa con gái non nớt tuổi 18 mới bước chân vào đời đã vội vàng tin tưởng, nhưng kể từ đó tôi hay ghen và để ý hơn, tình cảm hai bên có vẻ phai nhạt dần.
Vì yêu xa và bị mất niềm tin, chúng tôi ngày càng xa nhau hơn dù thời gian cứ trôi. Tôi và anh đã cùng về nhà của cả hai bên gia đình. Lần thứ hai anh phản bội tôi sau hai năm yêu nhau. Khi tôi về nhà anh đã rất hợp và hay nói chuyện với chị dâu anh nhiều. Có một lần chị nói thật rằng anh đã đưa rất nhiều người con gái về, nhưng anh chỉ quen họ được tầm 2 tới 3 tháng lại thôi, chị cũng không biết lý do. Thời gian yêu tôi anh đã dẫn hai người con gái khác nữa về nhà.
Tôi như người mất trí, mất kiểm soát, khóc lóc, đau khổ vì đã nghĩ, đã tin những lời mật ngọt của anh, rằng sẽ cưới sau khi anh ra trường. Tôi đã trao anh sự trong trắng sau gần hai năm yêu nhau, nghĩ anh còn vài tháng nữa là ra trường rồi sẽ cầu hôn mình. Tôi cảm giác mọi thứ sụp đổ trước mắt mình, mất niềm tin, hy vọng, quẫn trí đi mua thuốc ngủ uống. Cũng may bạn phát hiện ra đưa đi cấp cứu. Anh nghe được tin liền xuống viện với tôi trong đêm.
Sau khi ra viện tôi chủ động chia tay anh, bảo cho nhau thời gian một tháng để suy nghĩ và quyết định. Cả tháng đó ngày nào với tôi cũng dài thật dài, nhiều lần nhớ anh quá định gọi điện nhưng lại thôi, làm cao. Thời gian đó anh tuyệt nhiên không liên lạc với tôi. Hơn 20 ngày sau anh đã nhắn tin chia tay. Tôi không tin và đòi gặp trực tiếp, đi lên gặp anh, thật bất ngờ vì anh ngồi cùng người con gái khác hoàn toàn mới lạ trước mặt tôi. Anh tự tin nói đây là người yêu mới của anh, quen cô ấy trong thời gian không bị tôi "làm phiền", anh nói họ rất hợp nhau, yêu nhau và đã là của nhau. Anh xé thẳng những tấm ảnh chúng tôi chụp chung trước mặt ba người.
Tới lúc này tôi mới nhận thấy anh là kẻ máu lạnh thật đáng sợ, khác xa những lời ong bướm trước đây. Tôi bước đi như kẻ vô hồn trong đêm. Ngồi góc khuất trong ngôi nhà vắng, đêm lạnh, giá rét, cả người run lên không khóc nổi. Hơn 4h sáng người yêu mới của anh nhắn tin ra vẻ thân thiện, ngọt ngào an ủi tôi, rồi chốt lại chị nhắc khéo rằng chị và anh đang trong nhà nghỉ, tôi hãy giữ gìn sức khỏe, đừng nghĩ quẩn nữa. Tôi đáp trả chị nhẹ nhàng "Mẹ em dạy phải biết nhường đồ chơi cũ cho các bạn thiếu thốn, hoàn cảnh hơn mình".
Giờ tôi vẫn nhớ cảm giác lúc đó, đau đớn, uất hận, tủi nhục muốn phát điên lên. Những ngày sau đó thật cực hình với tôi, khóc lóc, mơ tưởng, ốm đau cộng thêm việc ngày ngày chị nhắn tin làm như cao thượng quan tâm tới tôi lắm. Chốt lại luôn là những câu đá xoáy tôi như "chị đang ở nhà anh ấy", "thôi chị nấu cơm cho bố mẹ anh đây". Đứa bạn thân tôi bảo tốt nhất đừng nhắn tin trả lời loại người đấy nữa, cần thì mang số của anh để cô ấy cho một trận nhưng tôi không cho. Giờ nghĩ lại chẳng hiểu sao tôi hiền lành tới mức độ như vậy, luôn trả lời tin nhắn của chị ta rất nhẹ nhàng, tử tế.
Ba tháng sau bỗng nhiên tôi không thấy chị nhắn tin "hỏi thăm", mà thay vào đó lại là anh, kêu anh hối hận, bồng bột, đã nhận ra tôi mới là người anh yêu, anh cần. Dù lúc đó tình cảm vẫn còn nhưng tôi lại thấy khinh thường và ghê sợ anh tới lạnh người. Tôi chỉ đáp trả rằng gương đã vỡ nhiều mảnh rồi thì khó chắp ghép lại lắm. Anh quay lại dùng kế cũ nhưng bất thành.
Thời gian sau chia tay đúng là người con gái nào cũng chăm chút vẻ bề ngoài hơn thì phải, tôi cũng vậy, đi du lịch nhiều nơi hơn, lúc nào cũng có ảnh cười thật tươi. Tất nhiên mạng xã hội tôi không hủy kết bạn với anh, để anh nhìn thấy tôi đầy tiếc nuối. Tôi nghĩ đó là cách trả thù anh tốt nhất vì đã rời bỏ mình. Anh ra trường vẫn thỉnh thoảng liên lạc với tôi như hai người bạn, luôn tự hào khoe với tôi mức lương 7 triệu của anh, kêu tôi ra trường cố gắng được như anh. Tôi chỉ cười nhạt, nhắn chúc mừng anh, lúc đó tôi đã chẳng còn chút tình cảm nào, chỉ nghĩ rằng chưa biết ai hơn ai.
Đi làm hơn năm sau anh cưới vợ, cũng mời tôi nhưng tôi không về, sau đó không liên lạc với anh, cắt đứt hoàn toàn. Anh dùng những nick ảo khác, sim rác khác cố gắng liên lạc, gợi nhắc chuyện cũ. Anh bạn chung của chúng tôi mới cách đây vài ngày nói rằng anh và vợ cưới nhau đã lâu nhưng chưa có con. Tôi nghe tin đó, không vui cũng chẳng buồn, bỗng nhiên lại nghĩ đó là nhân quả anh phải gánh chịu, sau bao nhiêu đau khổ anh đã gây ra cho tôi và bao người con gái khác. Mọi người nghĩ tôi ác cũng được, nhưng tôi thấy như vậy là xứng đáng với anh.
Giờ đây sau 7 năm trải qua vui khổ đau buồn, nghe kể thì đơn giản nhưng nó quả thực là địa ngục trong cuộc đời tôi. Tôi chưa dám mở lòng đón nhận ai nhưng luôn cảm thấy tự hào về bản thân, thấy mình may mắn vì đã lựa chọn đúng, may vì đã thoát được gánh nợ, thấy may mắn vì nỗ lực của bản thân. Hiện tại thu nhập của anh chỉ bằng 1/10 của tôi. Tôi đã chứng minh được rằng anh sai lầm tới mức nào khi bỏ rơi, xúc phạm tôi. Tôi sẽ không vướng bận gì anh nữa, sẽ gạt tên anh sang bên lề, quên đi mọi đớn đau đã trải qua, mở lòng với người mới dù chưa biết đó là ai. Chắc chắn tôi sẽ không ngây thơ, dại khờ và điên rồ như mối tình đầu nữa. Chúc cho những em gái nhỏ khác đừng dại khờ như tôi.
Hằng
Post a Comment