Bố mẹ chồng không cho chúng tôi một xu nào để tổ chức đám cưới, đám hỏi, mua nhà mua cửa. Tiền mừng đám cưới của tôi được 98 triệu ông bà cũng lấy hết, thậm chí tôi phải trả thêm cho ông bà 2 triệu vì vẫn còn thiếu nợ.
Tôi viết bài lên đây không phải với ý trách móc bố mẹ chồng nhưng cũng muốn kể với mọi người để vơi những nỗi buồn của một người phụ nữ. Tôi hiện nay vẫn rất quý mến bố mẹ chồng nhưng cứ liên quan đến tiền là phải tránh tiệt vì sợ sẽ xảy ra mâu thuẫn, mất tình cảm bố mẹ và con cái.
Tôi là người ngoại tỉnh và sống tại Hà Nội, kết hôn năm 27 tuổi sau 5 năm tốt nghiệp đại học, có công việc ổn định với mức lương hấp dẫn khoảng hơn 20 triệu/tháng. Bố mẹ tôi là nông dân nên trước khi cưới chồng tôi cũng phải tích cóp gửi phụ giúp bố mẹ, còn đâu gửi tiết kiệm cho riêng mình. Chồng hơn tôi 5 tuổi và khi lấy tôi anh cũng có công việc ổn định, tuy nhiên do mất một thời gian dài đi du học và chuyển công việc rất nhiều nên anh không có tiền tích lũy. Bố mẹ chồng tôi là cán bộ về hưu, lương cũng không cao mà chỉ đủ sống.
Khi chuẩn bị làm đám cưới, tôi chỉ muốn tổ chức bữa tiệc nhỏ mời vài chục người đến dự vì coi chuyện cưới xin là việc riêng, không cần tổ chức to tốn kém. Quan điểm của tôi là chỉ cần yêu, kết hôn và sống giản dị, không cần phô trương làm gì. Tuy nhiên bố mẹ chồng không đồng ý và bắt phải tổ chức như tất cả các đám cưới ở Hà Nội khác, mời khoảng 50- 60 mâm tại nhà hàng bình thường. Tôi cũng đề nghị tổ chức ở nhà hàng tốt một chút và có vài dịch vụ như cổng hoa, bóng bay, thảm đỏ, hoa tươi kết trên sân khấu và lối đi… nhưng bố mẹ chồng nói không đồng ý vì hoang phí, gia đình chồng không có tiền. Đây là mong muốn với bất cứ cô dâu nào khi cưới nhưng khi bị bố mẹ chồng tương lai cho rằng hoang phí không cần thiết tôi đã khóc rất nhiều. Cuối cùng hai vợ chồng cũng tự bỏ thêm tiền ra để đặt thêm các dịch vụ này theo ý tôi.
Xin nói thêm, toàn bộ tiền từ đám dạm ngõ, đám hỏi, đám cưới, mua nội thất phòng cô dâu chú rể… đều là chồng tôi vay của bố mẹ chồng và sau đám cưới chúng tôi trả chứ bố mẹ không cho một đồng nào. Thậm chí tiền mua vé máy bay cho những người họ hàng từ TP HCM ra Hà Nội dự đám cưới, tiền vài gói bánh kẹo cho khách, tiền thuê xe, tiền quà cưới… mọi cái bố mẹ tôi đều cộng lại và đòi chứ không cho. Tôi cũng không nhận được chiếc vòng vàng, lắc vàng nào của mẹ chồng trong ngày cưới như các cô dâu miền Bắc thường được nhận.
Sau đám cưới, đêm tân hôn mẹ chồng mang tệp phong bì đã bóc hết lõi và tờ giấy ghi chi tiết ai mừng bao nhiêu sang phòng nói trao cho chúng tôi. Tuy nhiên tôi không nhận, nói bố mẹ cứ cầm hết tiền trừ vào tiền nợ của chồng tôi với bố mẹ. Tổng cộng tiền mừng được 98 triệu nhưng sau này quyết toán tôi phải trả nợ thêm cho bố mẹ chồng 2 triệu vì còn thiếu. Sau đám cưới, vợ chồng tôi đi du lịch 8 ngày nước ngoài và tiêu tốn 70 triệu đồng, tiền này cũng do tôi đặt trước và chi trả vì chồng không có tiền. Trước đám cưới, tôi đi xe ga nhưng do xe của chồng hỏng và quá cũ, tôi đã bỏ tiền ra mua chiếc xe khác gần 80 triệu cho chồng đi lại. Hết tuần “vỡ mật”, tôi nhớ là phải đưa chồng 5 triệu tiền tiêu vặt khi đi làm lại vì anh chẳng còn xu nào. Tôi đã biết rõ tình trạng kinh tế của chồng và gia đình chồng nhưng cũng không khỏi tủi thân.
Sau này về sống chung với bố mẹ chồng, hàng tháng chúng tôi phải trả tiền ăn uống, điện nước cho bố mẹ. Ngoài ra, tất cả vật dụng trong nhà hỏng từ tivi, ổ khóa, nước… bố mẹ chồng đều cưa đôi yêu cầu chúng tôi đóng một nửa. Mỗi tháng chúng tôi có trách nhiệm biếu bố mẹ một triệu để tiêu. Tôi năm nay đã 34 tuổi, vợ chồng ra ngoài ở riêng được 3 năm sau khi tích cóp để mua một căn hộ chung cư cách xa trung tâm Hà Nội 15km. Toàn bộ tiền mua nhà cũng do vợ chồng tôi tích cóp và vay mượn thêm chứ bố mẹ chồng không cho. Sau nhiều năm nhảy việc, giờ chồng đã làm sếp và thu nhập khá tốt.
Ngoại trừ việc quá chi tiết về tiền, rạch ròi từng xu và không cho chúng tôi chút tiền nào thì bố mẹ chồng là người cực tốt, hiếm có trên đời. Ông bà không bao giờ quát mắng hay soi mói con dâu, yêu quý tôi như con trai ông bà. Vợ chồng tôi đi làm rất vất vả, việc nhà thời còn ở chung ông bà làm giúp hết. Tôi luôn được mẹ chồng nói: “Làm gì tốt cho các con và tạo điều kiện cho các con sống hạnh phúc thì bố mẹ sẽ hết sức. Bố mẹ chỉ không có tiền dư giả như người ta thôi”. Ngày tôi ốm nghén, mẹ chồng tuần nào cũng nấu 2- 3 món mới bồi bổ cho tôi, bưng lên tận phòng nếu tôi nôn ói không ăn được gì. Chưa bao giờ mẹ chồng tỏ ra khó chịu vì tội ngủ nướng của tôi. Bà cũng không yêu cầu tôi nấu nướng, phụ giúp việc nhà khi nhà có khách mà tự làm hết mọi việc. Chồng khi cưới tôi là cậu thanh niên to xác mà không biết làm việc gì, mẹ chồng luôn động viên tôi phải dạy chồng làm việc nhà để san sẻ, phòng khi ở riêng không ai giúp. Thế là tôi dạy chồng lau nhà, rửa bát, giặt quần áo bằng tay… dạy xong tôi bàn giao luôn và chẳng mấy khi phải làm nữa.
Tôi giờ đã có con trai và nghĩ sau này cũng sẽ làm mẹ chồng nhưng nói thật chắc chắn không thể làm được như mẹ chồng tôi đã làm. Riêng cái tính chi ly về tiền bạc thì không hiểu sao vẫn ám ảnh tôi thế. Cứ nhắc đến tiền là tôi rất sợ đối mặt với bố mẹ chồng vì những tổn thương với mình từ khi chuẩn bị cưới.
Hương Ngân
Post a Comment