Gửi vợ! Anh biết 2 đứa mình không thể ngồi lại nói chuyện nghiêm túc được. Sở dĩ trước giờ anh không muốn làm bất cứ việc gì hoặc có làm nhưng không đến đâu là do tại sao em biết không? Bởi vì anh làm chuyện gì em cũng đứng phía sau, chẳng những không ủng hộ mà còn chê bai này nọ. Bởi do từ trước giờ anh làm chỉ một công việc chuyên môn kỹ thuật và ở nhà trọ nên những việc nhà khác chưa làm tới. Vì thế khi đụng đến chuyện gì cũng làm không xong, em thấy vậy sao không khích lệ anh cố gắng mà lại trách móc và đi so sánh anh với người khác, họ ở quê từ nhỏ đến lớn nên những công việc như sửa chữa tấm vách, lợp mái nhà là chuyện bình thường. Có khi nào em tự hỏi nếu để người ta thay thế công việc của anh thì họ có làm được hay không?

Anh biết công việc hiện tại của mình chiếm quá nhiều thời gian, phải trực cơ quan suốt nên không thể phụ giúp em chuyện gia đình cũng như chăm sóc con, vì thế em căng thẳng đầu óc do vừa lo buôn bán vừa chăm sóc con. Những khi về đến nhà em hay cằn nhằn, anh hiểu nên không nói gì mà chỉ tranh thủ thời gian phụ giúp em giặt đồ, tắm con, cho con ăn, dỗ con ngủ. Rồi em kêu anh nghỉ làm ở cơ quan mà ra ngoài làm để phụ giúp em kinh tế, vì phải lo cho ba mẹ anh. Anh nghĩ sẽ làm theo lời em nói. Mới đây em kết bạn trên mạng với người đàn ông khác, để cho người ta buông lời trêu ghẹo, rồi nhớ nhung này nọ, rủ đi khách sạn, mặc dù em không đồng ý mà chỉ có ý muốn làm bạn.

Anh nhắc nhở em mình buôn bán phải nói chuyện vui vẻ với khách nhưng em cũng đừng cởi mở quá làm người ta hiểu nhầm em là người dễ dãi, nhưng em lại trả lời anh đó là chuyện riêng tư của em, em có quyền có bạn. Thế anh là gì của em? Em là vợ anh, người đàn bà đã có chồng con mà lại kết bạn với những người chỉ có suy nghĩ làm quen để lên giường. Em có nghĩ cảm giác của anh như thế nào khi biết như vậy không? Anh đau lắm khi em đối xử với anh như vậy. Em từng nói coi thường anh vì anh không có chính kiến, bất tài vô dụng, không làm được việc gì ở nhà, làm không ra tiền. Nhưng em có hiểu vì sao anh như vậy không?

Sở dĩ anh không có chính kiến và không làm được việc gì là do anh làm gì trái ý em thì chỉ nhận được sự trách móc, xỉa xói của em. Do anh làm ở xã nên lương thấp, không phụ giúp kinh tế với em nhiều. Cũng chính vì vậy mà em coi thường anh. Nhưng em ơi, tất cả đều có lý do của nó hết. Sao em không suy nghĩ tới mà cứ trách móc và coi thường anh? Còn chuyện sinh hoạt vợ chồng. Em nói bị căng thẳng do suốt ngày buôn bán với chăm sóc con dẫn đến mệt mỏi, cộng với việc dường như em bị trầm cảm do sinh con nên không hứng thú. Anh hiểu, nhưng em hãy suy nghĩ lại xem. Buôn bán thì sáng ra ba mẹ đã dọn quán hủ tíu xong hết rồi, em chỉ đứng bán cho khách đến 9 giờ sáng là hết, còn chuyện rửa tô chén dọn dẹp, cơm nước có mẹ phụ giúp, con thì trưa anh tranh thủ về tắm, cho con ăn cơm, dỗ con ngủ. Anh biết nhu cầu anh cao hơn em nên không ép em nhưng chỉ cần em dành chút thời gian riêng tư của vợ chồng trong phòng ngủ mà đừng để suy nghĩ công việc mưu sinh hàng ngày làm ảnh hưởng. Tâm sự của anh chỉ có bao nhiêu đó, hy vọng em đọc được và sẽ hiểu anh hơn. Yêu em!

Dân

Let's block ads! (Why?)

Post a Comment

 
Top