Chào chị Thu! Em là cô phiên dịch mang bầu với chồng chị và cũng là người đã gửi tới chị lá thư nhỏ với giọng lên mặt thách thức. Em đã đọc tâm sự của chị trong bài viết: Chồng làm cô phiên dịch có bầu sau 16 năm bên tôi.
Trước hết, em xin gửi tới chị lời xin lỗi muộn màng. Em biết mình không thể gặp chị trực tiếp vì không đủ tư cách nhưng cũng biết sẽ sớm thôi chị đọc được những lời xin lỗi, lời ăn năn và khẩn cầu của em trên này. Em đã làm đau đớn trái tim chị, làm khổ hai con của chị và làm lung lay cuộc sống hạnh phúc của gia đình chị. Em từng mong muốn được chiếm hữu người chồng của chị cho riêng mình. Em từng đưa cái tôi của mình lên cao phần vì nghe lời khuyên nhủ của họ hàng gia đình rằng cố giữ lấy cái thai để trói buộc được anh. Phần nữa vì chính chồng chị nói lời yêu thương, hứa lấy em, cho em một danh phận dù chỉ là vợ lẽ.
Chị ạ, cuộc sống không thể chiếm hữu những cái gì không phải của mình, vì suy nghĩ nhiều nên em sinh non. Trong thời gian mang bầu và sinh cháu, em đã hiểu hơn ai hết cái tủi nhục, cay đắng mình phải chịu đựng, mà điều đó là do chính em chứ không ai khác tự chuốc lấy. Thấy bạn bè cùng tuổi đứa thì phơi phới bay nhảy, đứa có người yêu rồi chuẩn bị lên xe hoa, em thấy hận mình, hận những gì mình đã buộc vào thân. Cay đắng hơn khi em mang bầu, chồng chị - người đàn ông mà em hy vọng, trông đợi không hề đến chăm sóc như em nghĩ, họa chăng chỉ là những cuộc điện thoại hỏi han mà có lẽ những lúc đó phải lén lút giấu chị.
Ngày em sinh, anh vào bệnh viện thăm với vẻ mặt buồn rầu, trĩu nặng, hiếm hoi nụ cười. Anh chỉ bế con, hỏi han em một lúc rồi ra về để em và con lại cho bố mẹ, họ hàng chăm sóc. Ngày em ra viện, tưởng tượng anh sẽ tới rước em về nhà trên chiếc xe hơi quen thuộc nhưng không, anh không đến. Tính từ ngày em sinh con tới nay đã được hơn hai tháng, anh đến động viên em, thăm con được vài lần với bộ mặt ủ rũ dù có lúc cười nói nhưng em hiểu đó là sự gượng gạo.
Đến hôm nay, viết ra những trải lòng này với chị, em nghìn lần xin lỗi. Xin lỗi các con chị vì em mà con gái anh chị đã bỏ thi đại học, con trai trượt cấp 3. Em hiểu cho dù có sinh con cho chồng chị thì cũng không thể chiếm hữu được người đàn ông ấy vì biết anh không bao giờ đến với mình trọn vẹn (kể cả nếu anh có yêu thương, coi em như vợ lẽ). Nhất là em không thể phá vỡ hạnh phúc 18 năm qua của chị, của các con chị.
Thưa chị, em có lỗi lớn với chị, với gia đình chị và có lỗi với con mình sinh ra. Ngay cả với chồng chị, nhìn những lần anh tới thăm mẹ con em với gương mặt như đưa đám em thấy cũng có lỗi với anh. Sinh con ra ai cũng muốn chăm chút con, ai cũng muốn con có bố nhưng với suy nghĩ khi con lớn chịu điều tiếng của người đời em đau lòng lắm. Gia đình, mọi người khuyên em gạt đi dư luận xã hội, làm mẹ đơn thân nuôi con, anh sẽ có trách nhiệm và chu cấp tiền đầy đủ. Em không sợ làm mẹ đơn thân, không sợ dư luận xã hội nhưng sợ cả đời em mang tội lớn với mọi người, với các con của chị, với con em. Em quyết định gạt bỏ cái tôi ương ngạnh của mình, bỏ đi những lời khuyên của mọi người cho dù ai nói gì chăng nữa, mong chị chấp nhận lời xin lỗi nghìn lần của em và rủ lòng chấp nhận cho em gửi con.
Em biết đây là điều quá khó khăn với chị nhưng em tin với lòng bao dung nhân hậu chị sẽ giúp em, để cho em chuộc lại lỗi lầm, sớm được báo hiếu với bố mẹ. Quyết định này của em có thể chịu ném đá của người đời, rằng "có gan làm có gan chịu", sao làm mẹ mà bỏ con; nhưng không sao, em đã suy nghĩ kỹ lắm, em không muốn mang tội mãi với chị và gia đình, với bố mẹ gia đình em và với con em. Mỗi con người sẽ phải trả giá và gặp quả báo nếu để mình rơi vào cái vòng “tham, sân, si”. Em một lòng muốn thoát khỏi cái vòng đó bởi lẽ không muốn con em sẽ gặp quả báo trên đời khi mẹ nó gieo nhân ác. Em chỉ mong chị tha thứ và chấp nhận cho em.
Hoài
Post a Comment