Tôi 28 tuổi, lập gia đình gần một năm và vợ chồng tôi đang ở riêng. Chồng tôi xét về mọi mặt là người rất tốt tính, không bao giờ nề hà việc gì, luôn yêu thương và nhường nhịn vợ mọi lúc. Đến với anh, tôi được biết gia đình anh không hề hoàn hảo nhưng bản thân vẫn đánh cược một lần với cuộc đời rằng mình chọn anh là một quyết định không sai lầm. Ngày xưa bố mẹ chồng đều có việc làm nhưng lại về hưu non và đốt tiền vào thú vui sa đọa như cờ bạc, rượu chè, cho vay rồi bị người khác lừa... Cơ bản bố mẹ chồng là người rất dễ nghe theo lời xu nịnh và cho rằng trên đời này ai cũng tốt, nên cho dù trong người chỉ còn mấy trăm nghìn phòng thân cũng có thể bị người ta lừa.
Bất kể thứ gì có bàn tay bố mẹ chồng động vào thì sẽ phải có người khác đi dọn. Ông bà thậm chí còn có sở thích nhậu nhẹt hàng ngày mặc dù cả 2 tuổi đã cao tuổi và bệnh tật trong người. Mỗi lần tàn cuộc, cả hai đều có thể chửi nhau như thể nguyên khu phố ấy chỉ có mỗi mình nhà họ, rồi sau đó lại làm lành và mọi thứ vẫn về nguyên vị trí vào ngày hôm sau. Mẹ chồng thậm chí còn xem ông bà nội không ra gì, lúc say lên có thể chửi ông nội như tát nước bè, mặc kệ ông bà sống sao thì sống, mẹ chồng không mấy quan tâm.
Bố mẹ chồng tôi thuộc típ người chỉ muốn ngồi không và hưởng thụ những đồng tiền mặn chát từ chị chồng và chồng tôi làm ra. Từ nhỏ họ đã không nuôi nấng 2 con nên người, các con phải tự bươn chải để có được thành công như ngày hôm nay. Dù chồng tôi không kể nhưng vô tình tôi còn biết được ngày xưa họ đã cố tình sắp đặt cho anh lấy một cô gái con nhà rất giàu nhưng bị câm điếc bẩm sinh nhưng anh không chấp nhận. Mục đích là bố mẹ chồng sẽ được hưởng số gia tài mà nhà gái hứa sẽ cho sau khi cưới.
Tôi và chồng mỗi tháng chu cấp cho bố mẹ 2 triệu. Nhưng sâu thẳm, tôi rất khinh thường họ dù biết con cái phụng dưỡng cha mẹ là điều hiển nhiên. Những lúc có đám giỗ bên nhà chồng, tôi không hề muốn về, không phải vì lười hay trốn tránh trách nhiệm mà tôi ghét phải đối mặt bố mẹ chồng. Thậm chí nếu tôi có mua món gì ngon không ăn hết, tôi thà đổ còn hơn đem về cho họ. Khi mẹ chồng đến nhà tôi chơi, tôi thậm chí còn không mở cửa và tắt luôn nguồn điện thoại để bà tự bỏ về. Tôi luôn có một ý nghĩ trong đầu rằng bố mẹ chồng không xứng đáng để được hưởng những gì người khác đang có. Họ đang phải trả giá cho những gì mình đã làm. Mặc dù đã có con dâu và rể nhưng bố mẹ chồng dường như vẫn vậy, họ sống cho qua ngày đoạn tháng và không nhận thức được nếu bị bệnh nằm một chỗ thì đó chính là gánh nặng đau khổ nhất cho 2 đứa con của họ.
Tôi biết những việc làm này của mình là sai, thậm chí sau này tôi có thể nhận quả báo, rằng con dâu của mình sẽ đối xử với mình như những gì tôi đang làm với mẹ chồng tôi ngay lúc này. Hằng đêm, nằm bên cạnh chồng, tôi trằn trọc không thể ngủ được vì vừa thương chồng và thương hại cho chính bản thân mình. Tôi thương anh vì đứng giữa mẹ với vợ ắt hẳn điều đó sẽ làm anh tổn thương rất nhiều. Tôi thương hại mình vì ngày xưa trước khi lấy chồng, tôi luôn tâm niệm sẽ đối xử tốt với mẹ chồng tương lai. Nhưng hiện tại tôi sẽ trở thành bản sao của mẹ chồng mình. Tôi đang cảm thấy vô cùng tội lỗi. Mong được các bạn cho một lời khuyên chân thành.
Hồng
Post a Comment