Tôi quê ở một huyện ngoại thành Hà Nội, còn vợ từ tỉnh lẻ lên đây học tập và lập nghiệp ở thủ đô. Chúng tôi quen nhau khi học chung một lớp thạc sĩ, lúc đó tôi làm hợp đồng cho một cơ quan nghiên cứu nhà nước, còn vợ chưa có việc làm, thỉnh thoảng cô ấy đi làm cho một vài đề tài nghiên cứu, nhưng công việc không ổn định, mọi chi tiêu vẫn chủ yếu phụ thuộc vào gia đình. Cô ấy tốt tính, hòa đồng, được nhiều người quý mến, còn tôi mọi người đánh giá là hiền, ngoan, chăm chỉ, hay giúp đỡ người khác. Trong quá trình yêu nhau đến khi cưới, cùng như những cặp đôi khác, chúng tôi trải qua không ít cãi vã, nhưng có lẽ nổi cộm ở đó là 3 vấn đề chính: tính ương bướng, việc chi tiêu và tham vọng của cô ấy.
Tôi chưa thấy ai ương bướng như vậy, cô ấy dù có sai cũng không bao giờ xin lỗi. Lần đầu tiên chúng tôi cãi nhau vì tính này là khi cô ấy bị ông trông xe ở chỗ trọ gạ tình, đương nhiên là tôi phát điên lên. Tôi dặn cô ấy xuống đấy lấy xe nên cẩn thận, nói năng đừng để người ta hiểu lầm, ăn mặc cũng đừng mát mẻ (khi xuống lấy xe vợ tôi mặc quần đùi), đừng để người ta hãm hại mình. Tôi nhận được câu trả lời là chẳng sao cả, dù có hại thì ông ấy mới là người đáng thương, cô ấy không trách. Lúc này thì tôi thực sự choáng váng, không biết vợ mình được xếp vào nhóm người nào, măc dù cô ấy không phải kiểu người lẳng lơ.
Tiếp đó là chuyện cô ấy nói dối tôi đi chơi qua đêm với 3 người bạn nam. Sáng hôm sau cô ấy nói đã đi chơi qua đêm đến 3h sáng mới về, sau đó 3 cậu kia đi tìm gái làng chơi. Tôi trách móc nhưng cô ấy nói không sai, muốn hết mình với bạn, chúng tôi cãi nhau to. Đến bây giờ, sau khi đã cưới chúng tôi lại cãi nhau vì một chuyện như vậy. Khi đi du học nước ngoài, cô ấy nói dối tôi để đi chơi qua đêm với bạn cùng lớp khi họ sắp về nước, tất nhiên cô ấy vẫn đúng.
Về vấn đề chi tiêu, có lẽ tôi cũng không biết cô ấy thuộc kiểu gì vì luôn nghĩ cách tiêu tiền dù tiền chưa có ở trong ví, vì vậy luôn trong tình trạng túng thiếu. Khi chúng tôi yêu nhau, vì gia đình cô ấy không khá giả gì nên dù tôi mức lương không cao (tổng gần 5 triệu) vẫn chủ động chu cấp cho cô ấy tiền sinh hoạt, cũng không bao giờ tỏ thái độ khi đưa tiền (vì tôi biết vấn đề này rất nhạy cảm). Vì biết tính cô ấy nên tôi không đưa nhiều, chỉ đủ cho cô ấy sinh hoạt ăn uống, khi nào đến tháng đóng tiền nhà, điện nước tôi lại đưa tiếp. Đến khi cô ấy được nhận vào làm giảng viên một trường đại học đã vay thầy 2 chỉ vàng rồi bán tiêu rất nhanh.
Thứ 3 là tham vọng của cô ấy: Cô ấy luôn muốn lấy một người tài giỏi, giàu có, để có thể nở mày nở mặt với mọi người. Tuy nhiên tôi chỉ là cán bộ nghiên cứu bình thường, đặc thù nghề nghiệp thường phải tầm 35 tuổi trở lên mới bắt đầu có thành tựu, còn cô ấy muốn ngay và luôn, thế nên hay gây áp lực, so sánh tôi với người khác, thường xuyên tỏ thái độ coi thường tôi. Chuyện đầu tiên chúng tôi cãi nhau vì việc này là khi tôi không chia sẻ một thông tin khoa học cho cô ấy, cô ấy quay sang nói tôi bất tài, vô dụng, cả đời sẽ chẳng làm được việc gì đâu.
Qua bao nhiêu chuyện như vậy, tôi luôn là người xuống nước làm hòa trước, tôi luôn nghĩ không nên chấp nhặt vì chuyện cũng chưa có gì cả, sẽ lựa lời để giải thích, còn cô ấy luôn tỏ thái độ bất cần. Đến giờ, sau khi cô ấy nói dối đi qua đêm với bạn thì tính kiên nhẫn của tôi mất hẳn, cô ấy đòi ly hôn, tôi đã nói, phân tích cái đúng cái sai nhưng vợ vẫn tỏ thái độ bất cần, theo kiểu tôi thích thì tôi làm. Cô ấy coi tôi là người kiểm soát, cản trở bước đường tiến thân của cô ấy và muốn ly hôn. Tôi dùng dằng, thuyết phục, nhưng sau cũng không đủ kiên nhẫn nữa, gọi điện về nói chuyện với mẹ vợ để khuyên cô ấy nhưng cũng không ăn thua. Sau khi có con không biết gia đình tôi sẽ như thế nào, những đứa con sẽ ra sao khi vợ tôi luôn ướng bướng và bất cần như vậy. Xin cảm ơn mọi người đã đọc.
Nghĩa
Post a Comment