Em không phải là một người bao dung, bởi thế dù biết anh bị đưa vào tròng thì em vẫn rời xa. Em muốn anh có trách nhiệm với tình yêu của mình, trách nhiệm đó bao gồm cả việc không được khờ khạo để bị sập bẫy tình của người con gái khác. Anh cầu xin nhưng em gạt đi tất cả, anh cũng nói đúng một điều: “Trong cuộc đời, có nhiều người đang tâm phản bội vợ, phản bội người yêu nhưng khi họ hối lỗi vẫn nhận được sự thứ tha. Còn anh bị người con gái đó lừa và mới chỉ duy nhất một lần, vậy tại sao em lại không tha thứ”. Điều đó đúng với mọi người nhưng không đúng với em. Em từng nói sẽ chấp nhận mọi thứ: nghèo khổ, cơ cực, cản ngăn từ phía gia đình…, chỉ trừ sự phản bội.
Sự phản bội mà em nói là sự gắn kết thể xác giữa anh và một người con gái khác ngoài em, dù với bất cứ lý do gì. Em từng nói cho anh biết về cô bạn đồng nghiệp nhìn anh bằng con mắt “thèm muốn” như một lời cảnh báo. Cái mà em muốn anh lưu tâm không phải là sự ghen tuông, càng không phải là sự lo sợ rằng anh sẽ bị cô ta chinh phục, mà là sự tỉnh táo anh cần phải có trong mối quan hệ đó. Anh cần phải tỉnh táo để giữ gìn tình yêu của chúng mình, tuyệt đối không một lúc nào được phép chủ quan, buông thả bản thân, dù trong tim anh hàng ngàn hàng vạn lần chưa bao giờ nghĩ sẽ cùng cô ta đi xa hơn nữa.
Thế mà anh vẫn phạm sai lầm, một sai lầm được báo trước. Buổi liên hoan công ty anh say mèm, để rồi kết thúc bữa nhậu đó anh lên giường cùng cô ấy trong trạng thái không kiểm soát. Cô ta buộc anh có trách nhiệm, tất nhiên điều đó không dễ dàng nếu em đấu tranh. Nhưng em không muốn, sai lầm đó đã tự chấm dứt quyền làm người yêu của anh với em rồi. Em sẽ bỏ anh. Đừng bao giờ nói với em rằng: “Anh bị đưa vào tròng, anh không có ý như thế. Hãy tin anh và tha lỗi cho anh”. Em biết tất cả những điều đó nhưng tất cả là ngụy biện.
Nhiều người nói em ích kỷ, họ còn nói em quá tàn nhẫn và dại dột, họ cho rằng nếu em bỏ anh lúc này chẳng phải bỗng nhiên dâng người yêu cho kẻ khác? Anh lại là một người tốt, một người yêu em, tại sao phải vì sai lầm một lần duy nhất mà bỏ nhau? Con tim em có lý lẽ của riêng mình, trách nhiệm với tình yêu mà em cần anh phải có đó là không được khờ khạo, không được ngô nghê, không được chủ quan để bị lừa nhưng anh đã phạm phải tất cả những điều đó. Giờ anh hãy chấp nhận sẽ mất em dù em còn yêu anh nhiều lắm. Đôi khi trong tình yêu, không phải chỉ có sự “cố tình” phản bội mới đáng trách mà ngay cả sự “mất cảnh giác” để bị lừa cũng có thể là điều không níu giữ được tình cảm này. Em bỏ anh để hy vọng một ngày nào đó, khi anh yêu người con gái khác, anh sẽ hiểu mình phải làm gì để gìn giữ tình yêu. Em tin, ngày đó ngay cả cái việc “không cố ý” anh cũng không bao giờ phạm phải.
Hải Âu
Post a Comment