Bạn tôi vốn rất xinh, lúc nào cũng tấp nập người theo đuổi, gia đình lại khá giả, không thiếu thốn gì nhưng suốt ngày than: "Số tao khổ quá". Tôi nghe mãi chỉ biết cười trừ. Chúng tôi chơi với nhau từ cấp 2, khi ấy cô bạn còn mộng mơ nhiều lắm, thấy bạn nào hơi hot, học giỏi một tý là về nhà viết nhật ký, thương thầm nhớ trộm, cái thích của trẻ con vốn ngây thơ thế đấy. Từ khi vào cấp 3, bạn lao vào yêu điên cuồng, lâu lâu lại kể với tôi đang quen bạn này dễ thương thế nào, được nhiều con gái thích ra sao. Vài bữa lại chia tay, chửi người đó khốn nạn, giờ còn dám chảnh. Rồi bạn lại quen người mới, cái vòng luẩn quẩn đó cứ quay đi quay lại suốt mấy năm cấp 3.

Bẵng đi một thời gian không liên lạc, một hôm bạn kể đang quen Lâm bằng tuổi, dễ thương, đẹp trai lắm, hai người đã vượt qua giới hạn rồi. Tôi chửi bạn sao mà ngu thế, bạn bảo tôi không yêu nên không biết, yêu là phải làm vậy mới hạnh phúc. Tôi bất lực với suy nghĩ đó, không khuyên gì nữa. Rồi Lâm đột ngột đi Mỹ định cư, tôi hỏi có yêu nữa hay chia tay, bây giờ xa mặt cách lòng, người ấy liệu có chung thủy được không? Bạn nhất quyết chấp nhận yêu xa vì đã lỡ trao thân cho anh ấy rồi, làm sao mà bỏ được. Tôi đoán như thần, sau đó bạn vừa yêu Lâm, vừa quen người khác ở đây. Bạn nói do thiếu thốn tình cảm, không chịu được cô đơn nên phải tìm người khác. Tôi nói: "Vậy sao không chia tay Lâm luôn đi? Ở đây quen ai thì quen, có phải đỡ mệt mỏi hơn không". Bạn bảo lỡ trao lần đầu tiên cho Lâm rồi nhưng cũng nói yêu là phải có chuyện ấy mới hạnh phúc, rồi lại lên giường với vài người bạn quen, sau đó lại chia tay.

Lâm tình cờ đọc lén hộp thư của bạn và biết được chuyện, đòi chia tay. Bạn nhất quyết níu kéo vì còn yêu bạn trai lắm, hai bên quay lại nhưng tất nhiên không được như xưa. Lâm luôn dằn vặt bạn, bạn than rằng đã mệt mỏi và khổ sở lắm rồi. Cuối cùng bạn cũng chia tay Lâm, quen một người nhỏ tuổi hơn, dễ thương và đẹp trai. Bạn hạnh phúc hơn bao giờ hết, thậm chí còn tính đến chuyện năm sau làm đám cưới với người đó.

Hôm trước bạn gọi điện cho tôi và báo lại vừa chia tay người mới. Tôi nói bạn cứ sống như tôi: không yêu ai cũng chẳng ai yêu mình, chỉ có gia đình và bạn bè, vô cùng vui vẻ, nhưng bạn nói không sống vậy được. Tới lúc này thật sự tôi cạn lời rồi, không biết phải nói gì, khuyên gì nữa. Cô bạn tôi trải qua bao nhiêu chuyện vẫn cứ ấu trĩ như thế, tôi tự hỏi không biết bạn có thật sự hiểu thế nào là yêu chưa. Người ta nói hồng nhan bạc mệnh, nhưng 70% số phận nằm trong tay mình rồi. Bản thân không biết nắm giữ vận mệnh thì không thể trách ai hết. Theo mọi người, tôi nên khuyên cô bạn như thế nào?

Vân

Let's block ads! (Why?)

Post a Comment

 
Top