Tôi là nữ, 36 tuổi, sinh ra trong một gia đình thiếu thốn tình cảm của cha từ bé (cha tôi cặp bồ, có con riêng và dọn đến ở với người đàn bà trẻ đó), một mình mẹ tảo tần nuôi tôi và anh trai sinh đôi lớn lên. Từ nhỏ đến lớn, anh trai luôn nhường nhịn, yêu thương mẹ và em gái; bù lại tôi cũng yêu quý anh trai vô cùng. Kể cả sau này lớn lên, khi tôi và anh đều đã lập gia đình riêng thì anh em tôi vẫn như hai mà một, không bao giờ so đo, tính toán với nhau điều gì. Khi anh may mắn, thành công trong cuộc sống, tôi vui như thể thành quả đó là của mình. Khi anh gặp điều gì đó không may, tôi buồn như đứt từng khúc ruột. Cũng vì lẽ đó mà hôm nay tôi ngồi viết tâm sự này gửi tới quý bạn đọc, rất mong mọi người giúp gỡ rối câu chuyện của gia đình.
Anh tôi lập gia đình đã 6 năm nhưng chưa có con. Trước đó, khi anh cưới được 2 năm, thấy chưa có tin vui, đi khám thì mới biết do anh không có ống dẫn tinh, giờ muốn có con phải mổ can thiệp lấy tinh trùng ra thụ tinh nhân tạo chứ không thể có con theo kiểu tự nhiên được (việc anh tôi bị như thế, cả hai bên gia đình tôi và nhà chị dâu đều biết). Sau đó, vợ chồng anh trai đã đi làm thụ tinh nhân tạo hai lần, cũng tốn kém lắm nhưng do nhiều yếu tố, buồng trứng của chị dâu tôi lại kém, mỗi lần chỉ làm được 1-2 quả nên chưa thành công. Sau đó, anh cày ngày cày đêm để kiếm tiền, hai vợ chồng bàn nhau mùa thu năm nay sẽ làm tiếp.
Dự định chưa kịp thực hiện thì chị dâu lăn ra ốm. Bằng kinh nghiệm của mình, tôi đoán chị đang ốm nghén nên đã hẹn gặp anh nói chuyện. Dù anh cố giấu sự thật, giả vờ cười nói bình thường, nhưng nỗi buồn thăm thẳm trong mắt anh, làm sao giấu được. Tôi thấy thương anh quá, vừa khóc vừa hỏi: Chị có thai rồi đúng không? Có được bao lâu rồi? Chị nói với anh thế nào về việc này? Anh tôi nói: Em cứ bình tĩnh, việc đâu có đó. Cứ để chị ổn ổn lên chút đã rồi có gì hỏi cho rõ sau. Mặc dù anh không trả lời thẳng nhưng qua câu nói đó có thể khẳng định chị dâu tôi đã có thai thật. Lúc ra về, tôi nói với anh: “Dù có chuyện gì anh cũng đừng buồn quá nhé. Cá vào ao nhà mình coi như cá nhà mình”. Nói với anh thế, nhưng tôi thấy lòng mình trống rỗng, buồn tê tái. Tôi thấy thương anh, thương mẹ vô cùng. Mẹ tôi năm nay gần 80 tuổi (bà lấy chồng và có con muộn) nếu biết chuyện này không hiểu mẹ sẽ chịu đựng thế nào đây? Tôi trách chị dâu sao không cho anh thêm một cơ hội làm thụ tinh nhân tạo? Chị mới 31-32 tuổi thôi mà. Nếu lần này làm không được thì lúc đó chị đòi quyền làm mẹ cũng có muộn đâu.
Tôi không muốn anh mình ly hôn vì sự thật anh rất yêu chị. Tôi nghĩ anh sẵn sàng chấp nhận đứa trẻ này nhưng sợ việc chị tôi có thai không chỉ vì chị muốn được làm mẹ (chị dâu tôi rất đẹp và nổi tiếng là điệu, thân với nhiều đồng nghiệp là nam giới ở nơi chị làm), công việc của chị lại hay phải trực đêm nữa. Tôi sợ khi anh chấp nhận đứa trẻ, chăm sóc chị những ngày ốm nghén, sinh nở, để rồi chị vẫn tiếp tục quan hệ với cha đứa trẻ thì có phải là quá bất công? Tôi phải làm gì bây giờ, phải nói gì với mẹ đây, rồi tôi sẽ nói sao với chị dâu? Tôi phải xử lý “tác giả” của cái bào thai kia thế nào? Quả thật bây giờ tôi rất buồn và rối, không biết làm thế nào, không biết tham khảo ý kiến của ai. Chính vì thế, xin được mượn “trí tuệ đám đông” để gỡ rối câu chuyện của gia đình anh trai mình. Rất mong mọi người bớt chút thời gian tư vấn giúp tôi. Chân thành cảm ơn.
Hòa
Post a Comment